Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1339: Xông vào rừng núi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:41:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An An vốn dĩ là tính cách thù tất báo, huống hồ những ngày qua, cái tên Chung Cẩm Sâm ngoài sáng trong tối gây cho cô ít rắc rối. Nếu cô trả đũa thì là Chu Dĩ An.

Đã trả thì trả một vố thật lớn, để Chung Cẩm Sâm ghi nhớ thật sâu cái bài học .

Ôn Tranh vẫn hiểu tính cách của An An: "Thời gian qua Chung Cẩm Sâm bắt nạt em ?"

An An bĩu môi: "Hắn thì dám , chỉ là tạo ít phiền toái thôi, dù hiện tại em mắt."

Vì trời quá tối, nhóm An An hành động cũng thuận tiện, họ tìm một chỗ tương đối khô ráo, định nghỉ ngơi một đêm, chờ trời sáng mới hành động tiếp.

Ban đêm trong rừng già vẫn khá lạnh, nhưng họ thể đốt lửa sưởi ấm.

Ôn Tranh lấy từ một cái hũ nhỏ, bên trong là d.ư.ợ.c phấn, rắc xung quanh chỗ và An An , đó cũng bôi một ít lên cổ, mặt và những chỗ để lộ da thịt.

An An đây chắc chắn là loại t.h.u.ố.c bột phòng độc trùng do và thím Tiểu Vãn nghiên cứu .

bôi lẩm bẩm: "Cũng may hiện tại núi nhiệt độ cao, trong núi dù lạnh cũng đến mức c.h.ế.t rét. Chứ nếu tháng Chạp giá rét, hai đứa ở trong rừng một đêm, sáng mai chắc đông cứng như khúc gỗ mất."

Ôn Tranh mỉm : "Không , kiểu gì cũng để em lạnh."

Vừa tháo một cái túi bên hông xuống, lấy từ bên trong một chiếc áo lông vũ mỏng nhẹ, mò mặc cho An An: "Chắc chắn sẽ để em lạnh , mau mặc ."

An An ngạc nhiên xen lẫn vui mừng mặc áo , sờ sờ túi áo thì phát hiện bên trong còn sô-cô-la: "Ôn Tranh, giống như ' Tiên Ốc' , còn mang theo mấy thứ ?"

Ôn Tranh nắm tay cô chạm cái túi mặt đất: "Trong còn nữa , một ít thịt bò khô và lương khô ép, đủ cho chúng ăn ở đây trong ba ngày. Còn một công cụ khác, nếu chẳng may rơi đường cùng, chúng cũng thể tìm nguyên liệu tại chỗ."

An An phấn khích hẳn lên: "Ôn Tranh, đấy! Em vốn cũng chuẩn một ít, nhưng sợ lão cáo già Thạch Long phát hiện nên chỉ lén mang theo một con d.a.o."

Đối với cô, chỉ cần d.a.o là thể sinh tồn ở dã ngoại.

bây giờ Ôn Tranh, thêm những thứ cô càng thêm vui vẻ: "Em mua rượu nếp, nhận thông tin ?"

Ôn Tranh gật đầu: " , và Mặc Mặc vốn ở trong quán đó. Chúng nếu em liên lạc thì chắc chắn sẽ đến cửa hàng , nên cũng dặn với bà chủ quán ."

An An càng kinh ngạc hơn: "Oa, đoán em sẽ dùng cách mua rượu nếp để truyền tin ? Lúc đó em chuẩn tiền, đó chữ, đó cố ý đổi tiền với gã tài xế, thực chất là tráo đổi trong nháy mắt. Em thật sự sợ bà chủ hiểu ý cơ."

Ôn Tranh : "Không , chúng vẫn luôn chằm chằm mà, nên lấy tiền ngay từ đầu và bám theo ."

"Vậy còn Mặc Mặc?"

"Anh còn việc khác bận, em yên tâm, chú Chu và Mặc Mặc ở đây, chúng sẽ ."

An An rộ lên: "Em lo lắng mà, ở đây, em cũng chúng sẽ . Em chắc chắn sẽ bảo vệ thật , để gặp chuyện gì ."

Ôn Tranh chút dở dở : "An An, là đàn ông, bảo vệ em mới đúng."

An An chẳng để tâm: "Cái đó gì khác biệt ? Em bảo vệ cũng mà."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1339-xong-vao-rung-nui.html.]

Hai giống như lúc nhỏ, trò chuyện mật kẽ hở. Ôn Tranh kể cho An An một chuyện xảy ở nhà trong thời gian cô vắng mặt, nhưng vì sợ cô lo lắng nên giấu chuyện Thịnh An Ninh ốm.

An An cũng kể cho Ôn Tranh một vài chuyện ở đây, tương tự cũng giấu những phân cảnh nguy hiểm đến nghẹt thở.

Nói đến cuối cùng, An An thực sự quá buồn ngủ, đầu vẹo sang một bên tựa vai Ôn Tranh: "Không , Ôn Tranh, em nữa. Lúc khát nước, em ngủ một lát ."

Ôn Tranh xoa đầu cô: "Được, em ngủ , canh ở đây là ."

________________________________________

Buổi sáng trong rừng già đến muộn hơn một chút, ánh nắng xuyên qua từng lớp lá cây dày đặc rọi xuống.

An An ngủ một giấc dậy, tinh thần phấn chấn, cô xoa cổ dậy, Ôn Tranh cùng cái túi bên cạnh , "ê" một tiếng: "Hôm qua để ý mang cái túi to thế , bên trong đựng gì ?"

Ôn Tranh bí hiểm: "Lát nữa em sẽ thôi."

An An nhanh nhẹn dùng d.a.o c.h.ặ.t vài nhành thực vật lá to mọng nước tên ở bên cạnh, đưa cho Ôn Tranh một đoạn: "Anh thể hút cái , bên trong nhiều nước lắm, vị ngọt, giải khát."

Ôn Tranh vẫn luôn tin tưởng An An tuyệt đối, nhận lấy hút vài ngụm, quả nhiên giống như cô , hương hoa thoang thoảng ngọt: "Em hiểu nhiều thật đấy."

An An chút tự hào: "Tất nhiên , em tới đây cũng chuẩn kỹ, vả bọn em cũng từng diễn tập đóng quân ở vùng , cả phần sinh tồn dã ngoại mà."

Ôn Tranh An An, gương mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh tế, chỉ là làn da vốn trắng sứ giờ thành màu mật ong, trông vô cùng khỏe khoắn và tràn đầy sức sống. Chỉ đôi bàn tay nhỏ, vốn dĩ nên thon thả mềm mại, giờ đầy những vết sẹo, da dẻ chút thô ráp.

Anh xót xa An An đang rạng rỡ: "An An, em thấy vất vả lắm ?"

An An cong mắt , lắc đầu gật đầu: "Cũng hẳn là thấy vất vả, chỉ là đôi khi nhớ nhà. Đặc biệt là những lúc lâu gặp , ban đêm sẽ kìm mà nhớ nhà, cũng từng ý nghĩ khi nhiệm vụ kết thúc sẽ bao giờ tham gia những nhiệm vụ như thế nữa. nghĩ , kẻ đào ngũ tính cách của em."

Ôn Tranh đưa tay xoa đầu cô: "An An, nếu thể, em từng nghĩ đến việc chuyển công tác sang vị trí khác ?"

An An chớp chớp mắt: "Đợi nhiệm vụ kết thúc tính tiếp."

Ôn Tranh há miệng định gì đó, nhưng cảm thấy lúc cũng hợp thời điểm: "Chúng thôi."

An An móc từ túi áo một chiếc đồng hồ đeo , lẩm bẩm: "May mà em mang theo chiếc đồng hồ Mặc Mặc tặng, như thể dễ dàng xác định phương hướng."

Nói xong, cô dẫn đường, hướng về phía sâu trong đại ngàn.

Lớp lá rụng dày đặc mục nát đất khiến đường cực kỳ khó khăn. Vì thế hơn nửa ngày, An An và Ôn Tranh mới chỉ vượt qua một ngọn núi.

Mà sương mù trong rừng càng lúc càng nặng, từng mảng đặc quánh tràn tới, nhanh ch.óng bao trùm xung quanh.

An An đưa tay nắm lấy tay Ôn Tranh, khúc khích: "Anh Phong Tranh ơi, sát đấy nhé, đừng để lạc đấy!"

 

Loading...