Chung Cẩm Sâm phát hiện tâm trạng của Chu Dĩ An đột nhiên trở nên hơn hẳn, cô nàng cứ khoanh tròn gạch gạch thực đơn, thỉnh thoảng còn hỏi : "Có ăn sách bò ? Ăn đại tràng heo ? Ái chà, còn nấm nữa, dám ăn ?"
Chung Cẩm Sâm gật đầu: "Đều cả."
An An tâm trạng cực , gọi một đống món thích. Lẩu bưng lên, cô vui vẻ ăn ngon lành.
Chung Cẩm Sâm vẻ mặt hớn hở của cô, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô: "An An, tự nhiên em vui thế?"
An An híp mắt : "Vì thấy lẩu là tâm trạng mà, em thích ăn lẩu nhất. Ở cùng cha nuôi ăn mấy món thanh đạm, em sắp ngán c.h.ế.t , ái chà, mấy lời đừng với cha nuôi nhé."
Nói xong cô còn tinh nghịch thè lưỡi một cái.
Chung Cẩm Sâm gật đầu, chằm chằm An An một lát, nghiêm trọng lên tiếng: "An An, ba ngày tới, bất kể xảy chuyện gì, em cứ ở yên trong biệt thự, tuyệt đối đừng chạy ngoài."
An An ngẩn , ngẩng đầu ngạc nhiên Chung Cẩm Sâm: "Tại ạ? Có chuyện gì sắp xảy ? Em cha nuôi gì cả."
Chung Cẩm Sâm quanh quất hai bên: "Thạch tổng lẽ kịp với em, nhưng chuyện em cũng . Em cũng Thạch tổng ăn kinh doanh gì đấy, ba ngày một cuộc giao dịch quan trọng, nước ngoài tới..."
An An vội vàng đưa tay bịt tai : "Ái chà, mấy chuyện đừng với em. Anh quy tắc của cha nuôi, mấy chuyện mang ngoài ."
Nói xong cô gắp một viên thịt cho Chung Cẩm Sâm: "Thôi mau ăn cơm , chuyện của các em ."
Chung Cẩm Sâm sâu mắt An An, hiểu là cô thật sự ? cũng chẳng quan trọng, ba ngày sẽ cô " bên đó" .
________________________________________
Ôn Tranh và Mặc Mặc rời khỏi quán lẩu cũng xa mà ghé một quán bar đối diện. Họ gọi hai ly rượu cạnh cửa sổ, khéo thể quan sát nhất cử nhất động của An An và Chung Cẩm Sâm trong quán lẩu.
Mặc Mặc vài thu hồi tầm mắt: "Chung Cẩm Sâm vẫn lấy lòng tin của An An."
Ôn Tranh cũng phát hiện , mỉm : " , tính phòng của An An nặng. Nếu em tin tưởng Chung Cẩm Sâm thì sẽ một tay ăn cơm, một tay nắm c.h.ặ.t tách như thế."
Trong mắt ngoài, đó là do ăn lẩu quá cay nên uống nước giải cay ăn, thực chất đó là một tư thế phòng thủ của An An.
Mặc Mặc và Ôn Tranh từ nhỏ lớn lên cùng An An, tự nhiên hiểu những tiểu tiết của cô.
Hai thấy An An và Chung Cẩm Sâm rời khỏi quán lẩu, lên xe khuất. Để tránh rắc rối đáng , họ thêm hai tiếng đồng hồ nữa mới rời theo hướng ngược .
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1333-bi-hoai-nghi.html.]
Ba ngày , trong bữa sáng, Thạch Long ôn tồn hỏi An An: "An An , hôm nay con dự định gì ?"
An An lắc đầu: "Con dự định gì ạ, hôm nay ở nhà sách vẽ tranh thôi."
Thạch Long suy nghĩ một lát: "Nếu con ngoài thì thể với chú Mạc, bảo chú cùng. Mấy ngày tới con nhất định cẩn thận."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An An gật đầu: "Cha yên tâm ạ."
Cô hiểu quy tắc nên cũng hỏi Thạch Long .
________________________________________
Thạch Long đưa Chung Cẩm Sâm cùng ngoài, hai chung một chiếc xe.
Đường núi gập ghềnh, chiếc xe xóc nảy liên hồi.
Thạch Long tựa lưng ghế, nhắm mắt như đang ngủ, một lúc đột nhiên mở mắt , chậm rãi : "A Sâm, theo mấy năm ?"
Chung Cẩm Sâm ngẩn : "Thạch tổng, năm năm ạ."
Thạch Long nhíu mày: "Đã năm năm ? Lúc mới tới mới hai mươi tuổi, ngờ chớp mắt nhiều năm trôi qua như , năm nay cũng hai mươi lăm , nghĩ đến chuyện lập gia đình ?"
Chung Cẩm Sâm lắc đầu: "Chưa ạ, hiện tại lập gia đình, chỉ theo Thạch tổng học hỏi thêm nhiều thứ."
Thạch Long hừ một tiếng: "Chỗ thì gì mà học? Chẳng qua là những ngày l.i.ế.m m.á.u lưỡi d.a.o, đều là dùng mạng để đổi lấy tiền, hy vọng những trẻ như các cũng sống cuộc đời như thế . Ta là bất đắc dĩ, giờ nếu nữa thì bao nhiêu em trướng lấy gì mà sống? A Sâm, hãy suy nghĩ kỹ , rút lui khỏi cái vòng ."
Chung Cẩm Sâm vẫn lắc đầu: "Thạch tổng, mạng của là do ông cứu, chắc chắn sẽ đem hết sức theo ông, bất kể con đường vất vả thế nào, cũng từng sợ hãi."
Thạch Long ha ha lớn, đưa tay vỗ vai Chung Cẩm Sâm: "A Sâm, thấy đứa trẻ An An đó thế nào?"
Chung Cẩm Sâm khựng , ngờ Thạch Long đột ngột nhắc đến An An, cân nhắc trong lòng một hồi mới mở lời: " thấy An An , vả cô giống vị tiểu thư khuất, để cô ở bên cạnh ông cũng thể an ủi ông phần nào."
Thạch Long mỉm : "Cậu thật sự nghĩ ? Cậu từng nghĩ rằng, cô thể là cớm ?"
Chung Cẩm Sâm lập tức thẳng , tinh thần căng thẳng Thạch Long: "Thạch tổng, thể nào, thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, thể là cớm ?"
Trong lòng nảy sinh nghi hoặc: Thạch Long vốn dĩ tính tình đa nghi, đột nhiên hoài nghi Chu Dĩ An?