Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1320: Đây là muốn hốt trọn một mẻ đây
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:41:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào cái thời đại , trong bữa cơm mà thấy miếng thịt là chuyện hề dễ dàng, mà tuần nào cô cũng ăn.
Chu Triều Dương vẫn tiếp tục kể lể: "Mẹ , đúng là nhất đời. Mẹ lúc nào cũng sợ mấy em con ăn no, lúc nào đồ ngon cũng nhường cho bọn con ăn . Đơn vị phát quà bánh gì, cũng đều mang về chia đều cho con và chị gái, đó mới đến lượt các ."
Trong não bộ Chu Bắc Khuynh hiện lên từng thước phim của ký ức tuổi thơ. Bình tâm mà , bố đối xử với bốn đứa con đều . Lúc đó Chu Lục Minh con ruột, họ cũng yêu thương như , đáp ứng nguyện vọng của từng đứa trẻ.
Hồi nhỏ cô một chiếc váy thật , sẽ hình trong sách mua loại lụa đắt nhất về, tự mày mò may cho cô , còn bảo con gái thì nên xinh xinh .
Đám trẻ nghịch ngợm trong đại viện thỉnh thoảng bắt nạt cô , sẽ dắt cô tìm từng nhà một, bắt lũ nhóc quỷ sứ đó xin cô mới thôi.
Còn Chu Triều Dương, để báo thù cho cô mà nấp bờ tường, dùng s.ú.n.g cao su b.ắ.n đám trẻ .
Chu Bắc Khuynh ôm lấy đầu, những điều nữa, cô chút phẫn nộ: "Chu Triều Dương, cô im miệng cho ."
Chu Triều Dương ngẩn dậy: "Chị, chẳng chị đến thăm ? Tại chị nổi giận? Lẽ nào em sai? Mẹ từng đối xử với chị? Hay là chị cảm thấy bố quá thiên vị?"
Sắc mặt Chu Bắc Khuynh khó coi: "Chu Triều Dương, cô gì? Rốt cuộc cô cái gì! Bố chẳng lẽ thiên vị ? Từ nhỏ sức khỏe cô , đồ ngon nhường cô . Sau mua quần áo mới cũng để cô chọn . Hồi học, thím Hai mang từ Thượng Hải về một đôi giày da đỏ, cô rộng mà nhất quyết chịu đưa cho . Đó rõ ràng là mua cho ."
Chu Triều Dương nhíu mày: "Em nhớ rõ nữa, nếu thực sự là thì hồi nhỏ em đúng là quá hiểu chuyện ."
Chu Bắc Khuynh mặt xanh mét: "Còn thì ? Suất cử tuyển học đại học, chính thể tự nỗ lực mà, ai cần cô nhường cho ? cứ sống cái ơn huệ của cô mãi ?"
Chu Triều Dương vội gật đầu: "Vậy là em tự đa tình , nhưng quả thực em cũng thích sách."
Chu Bắc Khuynh vì tức giận mà vành mắt đỏ hoe: "Chu Triều Dương, hôm nay cô đưa đến đây là hổ thẹn ? Tại hổ thẹn? Rõ ràng công việc , tiền đồ rộng mở, mà biến thành thế ."
Chu Triều Dương nhíu mày: "Cho nên, chị oán trách nhận cả và chị dâu? Chị trách họ trở về khiến chị mất tất cả?"
Chu Bắc Khuynh cơn giận mờ mắt, bao nhiêu nỗi bất bình và uất ức những năm qua tuôn : "Phải! Khiến nhà mà thể về, khiến bố nhất quyết chịu tha thứ cho . Cũng vì mà mất, khiến cả đời lương tâm yên. Bọn họ dựa cái gì mà sống yên ?"
Chu Triều Dương chợt ngộ : "Cho nên chị mới hạ độc? Chị khiến gia đình cả chị dâu nhà tan cửa nát?"
Chu Bắc Khuynh lạnh: "Chu Triều Dương, cô giả vờ vô tội cái gì? Cô nghĩ thế mà hỏi gì từ ? Kẻ hận cô còn ít chắc? Nếu cô , cho cô một chút cũng , cô và Thịnh An Ninh đều sẽ kết cục ."
Chu Triều Dương xoay , "bộp" một cái quỳ xuống: "Mẹ ơi, thấy ? Con một lòng hòa giải với chị gái, nhưng chị căn bản chịu, chị vẫn còn oán hận , cho gia đình tan đàn xẻ nghé."
"Mẹ, con dập đầu với thêm mấy cái nữa, con sợ con còn cơ hội đến đây nữa. cũng , lẽ chẳng bao lâu nữa con thể xuống tìm ."
Chu Bắc Khuynh kinh ngạc hành động của Chu Triều Dương, thực sự chút thấu.
Kết quả, Chu Triều Dương đột nhiên bồi thêm một câu: "Mẹ ơi, nếu linh thiêng thì cũng nhân tiện mang vài xuống theo với, ví dụ như nhà họ Lục, ví dụ như bà chồng của con ."
Chu Bắc Khuynh thể tin nổi lùi hai bước, trợn mắt Chu Triều Dương đang lóc thút thít: "Sao cô ?"
Nói xong câu , cô kinh giác lỡ lời: "Chu Triều Dương, cô phát điên cái gì đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1320-day-la-muon-hot-tron-mot-me-day.html.]
Chu Triều Dương vẫn quỳ đó: "Chị đến đây , chẳng lẽ dập đầu với một cái ?"
Chu Bắc Khuynh tấm ảnh của , cuối cùng vẫn cảm thấy tủi mà quỳ xuống, gọi một tiếng "" nghẹn ngào rống lên.
Chu Triều Dương dụi dụi mắt: "Mẹ, hôm nay con thề, con thật lòng hòa giải với chị gái, chị em chúng con yêu thương , hòa thuận êm ấm."
Nói đoạn sang Chu Bắc Khuynh: "Còn chị? Chị lời gì ? Trước mặt mà chị cũng thể vài câu thật lòng ?"
Sắc mặt Chu Bắc Khuynh trở nên u ám, đột ngột dậy, xoay thẳng thèm ngoảnh đầu .
Chu Triều Dương lau nước mắt, bóng dáng Chu Bắc Khuynh xa mới bia mộ dập đầu: "Mẹ ơi, con xin nhé, mượn danh nghĩa của , nếu con cũng chẳng hỏi điều . Với , ở suối vàng nhất định phù hộ cho bọn con nhé."
Dập đầu xong, cô xách giỏ dậy, vội vàng đuổi theo Chu Bắc Khuynh.
Đến cổng thì đuổi kịp: "Để em đưa chị về nhé."
Chu Bắc Khuynh thèm đoái hoài, lầm lũi ven đường chuẩn đợi xe taxi. Chu Triều Dương gọi cô nữa, lên xe nổ máy phóng mất hút.
Nghĩa trang hẻo lánh, Chu Bắc Khuynh đợi đến tận trưa mới bắt taxi. Về đến nhà quá giờ cơm trưa, Chu ăn xong và đang ngủ.
Chu Bắc Khuynh tâm trạng ăn uống, phòng ngủ càng nghĩ càng thấy . Chu Triều Dương hôm nay rốt cuộc là đang diễn vở kịch nào? Suy tính , hình như cũng hớ điều gì quá nghiêm trọng.
Chẳng lẽ là nghĩ nhiều quá ?
Chu Bắc Khuynh vẫn yên tâm, quyết định ngoài một chuyến.
Chỉ là cô ngờ rằng, chân khỏi cửa, chân Chu Triều Dương âm thầm bám theo...
________________________________________
Thịnh An Ninh bước khỏi phòng thí nghiệm thì trời chập choạng tối. Nhìn thời gian thấy Triều Dương vẫn đến trả xe, nghĩ chắc cô vẫn đang cần dùng nên cô quyết định tàu điện ngầm về.
Trên đường cô nhận điện thoại của Chu Thời Huân, cô tàu điện ngầm về nên đặc biệt đợi ở cửa ga.
Thịnh An Ninh khỏi ga thấy Chu Thời Huân, nhịn mà mỉm : "Em thấy mấy đôi trẻ lúc yêu đều thích đón đối phương ở cửa ga thế . Hôm nay chúng cũng trẻ một phen ."
Nói cô hớn hở khoác tay Chu Thời Huân: "Sao hôm nay về sớm thế? Chuyện bên phía Chu Bắc Khuynh manh mối gì ?"
Chu Thời Huân gật đầu: "Có , vẫn là Triều Dương lợi hại, phát hiện Chu Bắc Khuynh mà liên lạc với của Lục Trường Phong và cô vị hôn thê cũ ."
Thịnh An Ninh khựng một chút, cảm thán: "Giỏi thật đấy, đây là hốt trọn một mẻ đây mà."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."