Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 13: Vợ chồng nghi ngờ lẫn nhau
Cập nhật lúc: 2025-12-27 11:54:21
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc Thịnh An Ninh đối diện với ánh mắt của Chu Thời Huân, cô chợt phản ứng một cách chậm chạp, nếu Chu Thời Huân chính cô là phát hiện chẩn đoán sai, liệu nghi ngờ ?
Cái thói quen nghề nghiệp c.h.ế.t tiệt, luôn khiến cô quên mất những chuyện cần che giấu.
Sửng sốt một khắc, cô bình tĩnh trở . Đến lúc đó nếu Chu Thời Huân thật sự nghi vấn, cô sẽ một mực chắc chắn rằng chỉ là đoán mò. Dù cô cũng ở đây, cô tin những giáo d.ụ.c tư tưởng đỏ , thể tin chuyện ma quỷ.
“Anh tỉnh ? Có chỗ nào thoải mái ?”
Thịnh An Ninh bằng một bộ biểu cảm lo lắng sốt ruột, bước nhanh tới.
Vành tai Chu Thời Huân vẫn còn đỏ, chớp chớp mắt, dời tầm mắt sang chỗ khác, cất tiếng khàn khàn: “Không , vẫn .”
Thịnh An Ninh thoải mái xuống bên giường bệnh: “May mà , thật sự sợ c.h.ế.t khiếp. Anh ăn gì, mua cho .”
Chu Thời Huân quả thực nghi ngờ Thịnh An Ninh hiểu về bệnh viện ? Trong cơn mơ màng, thấy tiếng Thịnh An Ninh tranh cãi với bác sĩ, cô chắc chắn rằng xuất huyết nội tạng chứ thương gân cốt thần kinh.
Thế nhưng, bây giờ Thịnh An Ninh mua cơm, chút nghi hoặc. Nếu Thịnh An Ninh thật sự hiểu y thuật, cô cũng rằng phẫu thuật xong thể ăn uống ngay lập tức.
Thịnh An Ninh tinh ranh bao, thấy sự nghi hoặc thoáng qua trong mắt Chu Thời Huân, cô thấy lời cô lúc hôn mê, và nảy sinh nghi ngờ.
“ hỏi bác sĩ xem thể ăn gì. , nhà vệ sinh ?”
Chu Thời Huân cảm thấy khó xử. Hiện tại cho dù giải quyết, cũng thể rời giường , lắc đầu: “Không cần.”
Thịnh An Ninh đến văn phòng bác sĩ, khiêm tốn hỏi những điều cần chú ý phẫu thuật, và những gì thể ăn, những gì thể ăn.
Bác sĩ Lỗ Viễn Đạt đây cũng từng phẫu thuật cho Chu Thời Huân, coi như là quen. Ông hòa ái dặn dò Thịnh An Ninh: “Lần Chu Thời Huân cũng coi như mạng lớn, nếu chậm trễ thêm một giờ nữa thì thần tiên cũng khó cứu. Cần bồi bổ thật . ở đây còn hai cân phiếu thịt, cô mua chút thịt .”
Nói , ông lấy từ trong ngăn kéo một tờ phiếu thịt sờn mép, đưa cho Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh nghĩ rằng lúc thịt vẫn cung cấp hạn chế, hơn nữa đây chắc chắn là phiếu mà vị bác sĩ già nỡ ăn, dành cho cô. Cô thể nhận , vội vàng xua tay: “Không cần, cần, tự .”
Lỗ Viễn Đạt nhíu mày: “Trên chợ cần phiếu cũng thể mua thịt, nhưng giá đắt lắm. Chu Thời Huân dễ dàng gì, tiền của các cô tiết kiệm mà tiêu.”
Thịnh An Ninh vẫn nhận tiền của Lỗ Viễn Đạt. Ra khỏi văn phòng, cô vẫn còn chút nghi hoặc. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, tiền lương một tháng của Chu Thời Huân hiện tại là ba mươi bảy đồng năm hào, mỗi tháng còn khẩu phần và dầu ăn cố định, mỗi năm mỗi còn mười hai mét phiếu vải.
Trong thời đại , đó là mức tiền lương thấp. Chu Thời Huân thường xuyên ăn cơm ở đơn vị, quần áo cũng do đơn vị phát, dễ dàng gì?
Thịnh An Ninh cảm thấy với tính cách chịu khổ, nhẫn nhịn như Chu Thời Huân, chút tiền tiết kiệm mới đúng.
Sao đều cảm thấy Chu Thời Huân dễ dàng, cứ như sắp gì để ăn ?
Nghĩ thì nghĩ, cô vẫn tìm cách nấu chút canh cho Chu Thời Huân mới .
Về đến phòng bệnh còn bước , cô thấy Tiêu Yến ở bên trong. Không cô lấy tin tức từ , Chu Thời Huân chẩn đoán sai và chuyển viện, giờ phút đang lóc thút thít hối bên giường bệnh.
Thịnh An Ninh hứng thú diễn kịch cùng Tiêu Yến, cũng bộ dạng đáng thương của cô . Cô ngoài, định dạo một vòng, xem thể mua chút thịt nào , đến lúc đó mượn bếp lò của căng tin bệnh viện để nấu chút canh.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chỉ là ngờ, quầy thịt ở chợ gần đó đóng cửa giờ , chỉ còn vài quầy bán rau.
Thịnh An Ninh dạo một vòng, một bác gái nhiệt tình gọi: “Cô nương, mua gì thế?”
“ mua một con gà hoặc cá cũng .”
Bác gái đưa tay chỉ: "Giờ muộn thế , chợ ở mà bán gà. Cô bờ sông , cô bờ sông chứ? Ở đó , còn cần phiếu, chính là giá cả đắt hơn một chút."
Lúc cho phép tư nhân kinh doanh, chỉ là những giam cầm quá lâu lắm, kiếm tiền nhưng dám, đặc biệt là thành nhỏ Tây Bắc xa xôi hẻo lánh , vẫn còn mang theo thăm dò cẩn thận, cho nên buôn bán dám lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-13-vo-chong-nghi-ngo-lan-nhau.html.]
Thịnh An Ninh bờ sông mà bác gái , cách cũng xa, là phía một loạt nhà trệt. Tới chạng vạng thì tương đối náo nhiệt, những mang món ăn bình dân từ nhà bán, còn bán kim chỉ, bán rau bán thịt cũng đầy đủ.
Vẫn thành quy mô, đều là tùy tiện tìm một vị trí ở ven đường mà bày .
Thịnh An Ninh chuyển một vòng, thịt mấy hào một cân khiến cô cảm thấy đắt, một con gà mái cần một đồng.
Chút tiền trong túi tiền của cô căn bản chịu nổi chi tiêu, cuối cùng hai tay ở bờ sông chuyển một vòng, định còn nghĩ thêm biện pháp, thì thấy một đám vịt nước cạp cạp kêu bay qua mặt nước.
Rơi chỗ sâu một bụi lau sậy.
Mắt Thịnh An Ninh đột nhiên sáng, hỏi bác bán rau ở một bên: "Đám vịt đó là nhà ai nuôi ?"
Bác liếc mắt một cái, rộ lên: "Đó chính là vịt trời, bay đấy, nhà ai thể nuôi? Bất quá cũng ai thể bắt ."
Thịnh An Ninh yên tâm , nuôi trong nhà, thì ai bắt tính là của đó!
Trở về ngẫm thế nào bắt vịt trời thích hợp, nhất là lúc trời sáng tới, còn một công cụ tiện tay.
Cũng nước ở bên bụi lau sậy đó sâu sâu.
Thịnh An Ninh đang suy nghĩ thế nào công cụ, thì thấy xa một tiệm sửa xe đạp, cửa gỗ treo một bả ruột van, độ đàn hồi cực , tìm một cành cây rẽ nhánh là thể buộc một cái ná cao su.
Đi qua tốn một hào mua một bả ruột van.
Lúc trở về, sắc trời tối, ráng chiều nơi chân trời xa xôi giăng đầy trời, tăng thêm chút sáng rọi cho thành phố cũ nát .
Thịnh An Ninh nhớ nhà, càng lo lắng cha thể tiếp nhận tin tức cô ở đây ?
Thậm chí nghi ngờ, chăng cô tới thế giới , nguyên chủ thế giới của cô?
Trong lúc suy nghĩ miên man, cũng chú ý phía ngăn chặn đường .
Không nghĩ nhiều, né sang một bên, kết quả đối phương cũng nhích sang một bên.
Thịnh An Ninh nhíu mày ngẩng đầu, lúc rõ mặt, cả cái đầu lóe qua một đám quạ đen, là đối tượng cũ của nguyên chủ, Trình Cương.
Một đàn ông để tóc dài, ngũ quan còn tính là thanh tú, nhưng trông lưu manh.
Trình Cương chằm chằm Thịnh An Ninh, ba tháng gặp, cảm giác Thịnh An Ninh hơn, khăn quàng đỏ tôn lên khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh xắn, còn một cổ trầm tĩnh từng .
"An Ninh, ba tháng cô sống ? Ngày cô kết hôn bố nhốt ở nhà, nếu nhất định sẽ cướp cô về."
Thịnh An Ninh cảm giác ánh mắt của nguyên chủ kém cỏi, lời chịu trách nhiệm , là sự đảm đương của một đàn ông ?
lạnh mặt : " bây giờ kết hôn , chúng nên gặp mặt nữa, cho dù gặp mặt cũng coi như là xa lạ ."
Trình Cương sốt ruột: "An Ninh, cô đang tức giận, đồng ý dẫn cô bỏ trốn? Chúng bây giờ bước ? Trèo lên chuyến tàu đêm nay rời khỏi nơi ?"
Vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y Thịnh An Ninh.
"Thịnh An Ninh, cô đang gì??"
Chưa đợi Thịnh An Ninh hất tay Trình Cương , thì Tiêu Yến ở một bên kinh hô!
--------------------