Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1295: Rời đi là để gặp lại tốt đẹp hơn

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:40:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Mặc bắt đầu bận rộn, mỗi buổi sáng khi , sẽ sẵn bữa trưa và bữa tối, Tô Lạc Lạc chỉ cần tự hâm nóng thể ăn.

Tô Lạc Lạc Mặc Mặc bận, mà dạo cô cũng chút việc, mỗi ngày thời gian vùi đầu máy tính đều quá mười tiếng đồng hồ. Thời gian còn bận xem tivi, ăn cơm và ngủ.

Đến khi cô sực nhớ thì phát hiện năm ngày thấy Chu Lệ Tranh. Bởi vì mỗi tối lúc về thì cô ngủ, còn sáng lúc thì cô vẫn dậy.

Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, sáng mai nhất định dậy thật sớm, ít nhất thể cùng Chu Lệ Tranh ăn một bữa sáng, cô còn chuyện hỏi nữa.

Kết quả là sáng dậy muộn, lúc thức giấc thì Mặc Mặc rời .

Tô Lạc Lạc chán nản vò đầu bứt tai, chậm chạp vệ sinh cá nhân ăn bữa sáng mà Mặc Mặc chuẩn . Cô rõ ràng đặt báo thức , vẫn thể dậy muộn nhỉ?

Cô lẳng lặng ăn sáng, ăn nghĩ là tối nay ngủ nữa, tin là đợi Chu Lệ Tranh!

Đang mải suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên.

Tô Lạc Lạc ngẩn một lát, cứ ngỡ Đồng Đồng đến tìm , cô vội chạy mở cửa. Rất bất ngờ, đó là Thịnh An Ninh: "Cô ạ? Cô Thượng Hải về ?"

Thịnh An Ninh xách một cái giỏ tre, đưa tay xoa xoa đầu Tô Lạc Lạc: "Cô về từ hôm qua. Lần lâu, cô nhớ mấy đứa lắm. Có mang chút cua lông về cho hai đứa ."

Tô Lạc Lạc chút vui mừng: "Chu Lệ Tranh nhà, cô nhà ạ, cháu rót nước cho cô."

Thịnh An Ninh theo nhà: "Cô nhà nên mới tới thăm cháu. Cua vẫn còn sống đấy, lát nữa hấp lên mà ăn, nhưng cháu nhớ ăn ít thôi nhé."

Tô Lạc Lạc gật đầu lia lịa: "Vâng ạ. Thượng Hải vui cô? Mấy ngày nữa cháu cũng đó ."

Thịnh An Ninh kinh ngạc: "Cháu định Thượng Hải ?"

Tô Lạc Lạc gật đầu: "Vâng, ông nội cháu đang ở Thượng Hải, cháu thăm ông, ông đối xử với cháu lắm."

Thịnh An Ninh Tô Lạc Lạc một ông mực yêu thương cô, nhưng ông cụ ở : "Đi thăm ông cũng , ông nội thấy cháu chắc chắn sẽ vui lắm."

Tô Lạc Lạc híp mắt : "Vâng, cháu cũng nhớ ông nội . Hơn nữa ông cháu cứ tưởng cháu ở đây bố cháu chăm sóc lắm. Nếu cháu về đó ở lâu hơn vài ngày, ông nội chắc chắn sẽ trị tội bố cháu cho xem."

Thịnh An Ninh thấy lời gì đó đúng lắm: "Vậy cháu định bao nhiêu ngày?"

Tô Lạc Lạc im lặng một lát: "Cháu nữa ạ. Lần cháu sẽ về trong thời gian ngắn , vì cháu ở bên cạnh ông nội lâu một chút."

Thịnh An Ninh giật : "Không nữa?"

Ngay đó bà nghĩ , công việc của Tô Lạc Lạc thì ở cũng thể thành, chỉ cần mạng là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1295-roi-di-la-de-gap-lai-tot-dep-hon.html.]

Chỉ là khi bà Thượng Hải, quan hệ giữa Tô Lạc Lạc và Mặc Mặc vẫn mà: "Cháu và Mặc Mặc giận ?"

Tô Lạc Lạc vội vàng lắc đầu: "Không , ạ. Cháu chỉ là nhớ ông nội nên về bầu bạn với ông thôi. Chu Lệ Tranh như , tụi cháu thể giận chứ?"

Thịnh An Ninh thấy Tô Lạc Lạc vẻ mặt chân thành, nhưng bà vẫn thấy gì đó lấn cấn: "Lạc Lạc , nếu chuyện gì xảy , cháu thể bàn bạc với Mặc Mặc, hoặc với cô, chúng thể cùng nghĩ cách."

Tô Lạc Lạc vội gật đầu: "Vâng ạ cô, nếu cháu chuyện gì chắc chắn sẽ với mà."

Buổi sáng Thịnh An Ninh việc gì nên ở giúp Tô Lạc Lạc dọn dẹp vệ sinh phòng khách, tháo rèm cửa xuống giặt, còn cho cô hai c.o.n c.ua lông om vàng.

Tô Lạc Lạc ăn ngon lành: "Cô ơi, tay nghề của cô tuyệt quá, cua lông ngon thật đấy. Con cháu để dành cho Chu Lệ Tranh ăn."

Thịnh An Ninh mỉm : "Cháu cứ ăn hết , Mặc Mặc ăn thì tối về nó tự ."

Tô Lạc Lạc khúc khích: "Cô ơi, cháu cảm thấy hạnh phúc."

Rất hạnh phúc, vì cũng tận hưởng sự thiên vị và yêu thương một .

Thịnh An Ninh , gõ nhẹ cái trán nhỏ của cô: "Thế thấy hạnh phúc ? Yêu cầu của cháu thấp thật đấy."

Tô Lạc Lạc chớp mắt : "Cháu thấy như thế là hạnh phúc lắm ạ!"

Ăn xong, Thịnh An Ninh trò chuyện với Tô Lạc Lạc một lúc lâu mới rời . Sau khi xác định con bé thực sự vui vẻ và quả thật mâu thuẫn gì với Mặc Mặc, bà mới yên tâm.

Thịnh An Ninh vắng mười ngày nên công việc tồn đọng khá nhiều. Sau khi về, bà gần như ở lì trong phòng thí nghiệm, đến nhà cũng chẳng kịp ghé. Một tuần , giai đoạn thử nghiệm đầu tiên mới thành.

Thịnh An Ninh mới thời gian về nhà xem , ngờ thấy cả Chu Thời Huân và Mặc Mặc đều ở nhà, chỉ là hai ở phòng khách với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

"Có chuyện gì thế ?"

Mặc Mặc nhíu mày: "Tô Lạc Lạc để một tờ giấy , Thượng Hải tìm ông nội."

Thịnh An Ninh ngạc nhiên: "Con bé mới ? Trước đó nó cũng với Thượng Hải thăm ông mà. Hai gì mà nghiêm trọng thế?"

Sắc mặt Chu Thời Huân dịu một chút: "Trước khi , Tô Lạc Lạc một hệ thống tường lửa, thể chống các cuộc tấn công từ mạng ngoài, đồng thời cài đặt sẵn virus tường lửa. Nếu đối phương tấn công thất bại, hệ thống của chúng sẽ tự hủy. Có thể đây là một hệ thống phòng thủ cực kỳ lợi hại và hiệu quả."

Thịnh An Ninh hiểu: "Chẳng đó là chuyện ? Sao hai vui?"

Chu Thời Huân thở dài: "Tô Lạc Lạc để lời nhắn rằng, từ nay đời còn Hắc Võ Sĩ nữa. Con bé định rời khỏi ngành ."

 

Loading...