Thịnh An Ninh dáng vẻ đầy lo âu của ông, bật thành tiếng: "Sao nghĩ Mặc Mặc là bắt nạt thế? Anh thấy Lạc Lạc lời Mặc Mặc ?"
Chu Thời Huân vẫn cau mày, nửa ngày lời nào.
Thịnh An Ninh đưa tay ấn giữa lông mày ông, xoa xoa: "Thôi mà, thôi mà, chau mày sâu thế . Mặc Mặc ngày nào cũng thui thủi một , một cô bé ồn ào ở bên cạnh cũng , hơn nữa chỉ thông minh của Lạc Lạc cao như , hai đứa cũng coi như tiếng chung."
Chu Thời Huân thở dài một tiếng: "Anh ông nội sớm thế ."
Thịnh An Ninh phì : "Anh nghĩ xa thật đấy. Hai đứa nhỏ bây giờ tình cảm gì , mà cho dù thật lòng yêu đương, sức khỏe của Lạc Lạc cũng thích hợp để sinh con. Em ngược nghĩ khác , em thấy chúng chắc còn lâu lắm mới ông bà nội, ông bà ngoại. Anh xem An An và Ôn Chứng kìa, ba mươi tuổi khó mà kết hôn . Mặc Mặc và Lạc Lạc thành đôi cũng . Còn Chu Chu của chúng thì thành cánh diều trời , còn là loại đứt dây nữa, chẳng tìm thấy bóng dáng ."
Nhắc đến Chu Chu, khóe môi Chu Thời Huân nhếch lên, chút kiêu ngạo: "Chu Chu , thật ngờ con trai thể tỏa sáng rực rỡ trong sự nghiệp mà nó yêu thích đến thế."
Thịnh An Ninh cũng thấy bất ngờ, từ khi Chu Chu trở thành phi công lái máy bay chiến đấu, cả dường như khác hẳn.
"Có lẽ vì thằng bé luôn coi giáo quan của là thần tượng nên mới thể như ."
Chu Thời Huân đỗi tự hào, ba đứa con đứa nào cũng ưu tú hơn đứa nấy, còn trẻ thế mà đạt những thành tích đáng nể trong lĩnh vực của riêng .
Thịnh An Ninh xong chuyện của con cái, bắt đầu chuyện của : "Em với bên bệnh viện , họ thả , nhưng thấy quyết tâm rời của em kiên định nên bảo là họp bàn thảo luận ."
Chu Thời Huân vẫn cảm thấy khi ngoài Thịnh An Ninh sẽ vất vả: "Bây giờ em vất vả lắm , nếu riêng, lo sức khỏe em chịu nổi."
Thịnh An Ninh ôm lấy cánh tay ông, mỉm tựa đầu vai chồng: "Em thấy bây giờ chính là lúc thích hợp để phát triển sự nghiệp, cần lo lắng cho con cái, mà em vẫn còn trẻ. Nếu bây giờ , vài năm nữa em sợ thật sự nổi. Yên tâm , nếu mệt em sẽ nghỉ ngơi mà."
Chu Thời Huân chỉ thể giữ im lặng đồng ý nữa, nhưng trong lòng thầm tính toán, lát nữa tìm cơ hội để các con khuyên nhủ bà xem ?
Thịnh An Ninh là phái hành động, quyết định xong liền tìm Thịnh Thừa An. Những năm nay việc kinh doanh của Thịnh Thừa An lớn, nhờ mối quan hệ của Thịnh Minh Viễn nên cũng đang phát triển mảng y tế. Anh vài bệnh viện tư nhân và cả công ty thiết y tế.
Thịnh An Ninh đưa lời đề nghị hợp tác, Thịnh Thừa An cầu còn : "Anh đợi em mãi đấy. phòng thí nghiệm mà em là một ngành cực kỳ đốt tiền, hồi đó nghiên cứu nuôi cấy tế bào của Chu Khắc Minh chẳng cuối cùng cũng đấy ?"
Thịnh An Ninh nhíu mày: "Cũng hẳn là đấy, chỉ là hướng nghiên cứu sâu bọ hạn, thể tái tạo chép, cuối cùng mới đành từ bỏ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1287-chi-can-bat-dau-thi-khong-bao-gio-la-muon.html.]
Sau khi hiểu ý tưởng của Thịnh An Ninh, Thịnh Thừa An tắc lưỡi cảm thán hồi lâu: "Anh thật sự ngờ em suy nghĩ vĩ đại như , chút giống em gái của nữa ."
Thịnh An Ninh liếc một cái: "Anh nghĩ thế , ý tưởng của em thể giúp ích cho bệnh nhân, thể kiếm tiền. Chẳng là một công đôi việc ? Anh nghĩ xem chi phí điều trị u.n.g t.h.ư bây giờ cao thế nào, t.h.u.ố.c nhập khẩu đắt đỏ , tại chúng kiếm tiền chứ?"
Thịnh Thừa An nheo mắt Thịnh An Ninh, thừa nhận rằng cô em gái còn vẻ tùy hứng thời trẻ nữa, tư duy ngày càng chiều sâu, ước chừng là chịu ảnh hưởng từ gia đình quân nhân truyền thống.
Thịnh An Ninh Thịnh Thừa An đến phát hỏa: "Nếu đồng ý, em sẽ với bố, với Đa Đa. Bây giờ Đa Đa đang quản lý công ty của bố , nó trẻ tuổi, tầm chắc chắn sẽ hơn một chút."
Thịnh Thừa An tức đến trợn mắt: "Em dám đem so với một thằng nhóc con ? Đa Đa ưu tú, nhưng so với thì vẫn còn kém một chút đấy."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh bật : "Anh xem ấu trĩ cơ chứ, so đo với Đa Đa."
Thịnh Thừa An đập tay xuống bàn: "Được, chúng sẽ mở phòng thí nghiệm, đến lúc đó kéo Đa Đa góp vốn. Phải là Đa Đa giống , đúng là một nhân tài kinh doanh."
Thịnh An Ninh thèm để ý đến vẻ tự luyến của Thịnh Thừa An, vội vàng lấy phương án : "Đây là kế hoạch xây dựng phòng thí nghiệm của em, và cả hướng nghiên cứu mà em nhắm tới."
Thịnh Thừa An cầm lấy lật xem, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc: "An Ninh, nếu nghiên cứu cái , thời gian cần thiết là ba năm năm năm , thể là mười năm hoặc lâu hơn nữa. Mỗi năm đều đổ một lượng vốn khổng lồ để nuôi phòng thí nghiệm , em thấy đáng ?"
Thịnh An Ninh gật đầu: "Chỉ cần thể thành công, em thấy xứng đáng."
Bà khựng một chút: "Em ý tưởng của với bác Chu Khắc Minh , bác cũng sẵn lòng gia nhập phòng thí nghiệm của chúng ."
Thịnh Thừa An đột nhiên bật : "Anh thấy em đến để hợp tác, mà là đến để coi trai em là gã ngốc nhiều tiền thì ! mà, nếu dự án thành công thì đúng là phúc đức cho nhân loại, thấy thể thử một phen. Vạn nhất thành công, chúng cũng để một dấu ấn trong lịch sử."
Thịnh An Ninh cầm xấp tài liệu dày cộm: "Những năm qua em luôn thu thập những thứ . Nếu vạn vật đều thể tương sinh tương khắc, tại loại t.h.u.ố.c nào khắc chế khối u?"
Thịnh Thừa An đột ngột dậy: "Chốt thế ! mà, em cũng đồng ý với một điều kiện."
Thịnh An Ninh ngạc nhiên Thịnh Thừa An: "Điều kiện gì ạ?"