Trong khoảnh khắc sinh t.ử tồn vong, kỹ thuật lái xe của bác tài xế bỗng chốc bùng nổ. Bác , đạp lút chân ga, chiếc xe lao v.út điên cuồng con đường núi.
An An chẳng buồn phí sức khống chế "Tô Lạc Lạc" thêm nữa, cô trực tiếp vung tay đ.á.n.h ngất đối phương, từ trong túi lấy một sợi dây nilon mảnh, trói c.h.ặ.t t.a.y chân cô .
Bác tài qua gương chiếu hậu, thuyết phục bởi động tác dứt khoát của An An. Con bé vẻ ngoài quá lừa tình, trông như một tiểu thư khuê các yểu điệu mà tay tàn nhẫn và nhanh gọn đến thế.
Vừa ghì c.h.ặ.t t.a.y lái về phía , bác với An An: "Này cô bé, khá lắm! Cháu giỏi thế chú cũng thấy vững tâm hơn hẳn. Cháu bao nhiêu tuổi ? Sao mà cừ ?"
Để dịu sự căng thẳng của tài xế, An An chú ý xe phía đáp: "Cháu năm nay hai mươi mốt tuổi ạ."
Tài xế chấn động: "Hai mươi mốt ? Hai mươi mốt vẫn còn nhỏ lắm, chú cháu cứ ngỡ mới mười tám, mười chín thôi. Giỏi giang thế , bố cháu nỡ lòng nào gửi cháu lính cơ chứ?"
Ở độ tuổi , đa các gia đình đều chỉ một đứa con, ai mà nỡ đưa lính. Nhà bác cũng cô con gái mười lăm tuổi, chiều chuộng như ngọc như hoa, cái gì cũng thứ nhất, chẳng nỡ đ.á.n.h mắng bao giờ.
Càng nghĩ bác càng khâm phục: "Này cháu, lát nữa nếu thật sự bọn chúng bắt , cháu cứ chạy , để chú bảo vệ cháu. Chú tuy sợ c.h.ế.t thật, nhưng cháu vẫn còn là một đứa trẻ, tương lai còn dài phía . Chú mà hy sinh thì cũng coi như hùng một ."
An An bật : "Chú ơi, chú đừng căng thẳng. Chú xem, xe phía cũng dám đuổi sát quá, nên chúng sẽ gặp nguy hiểm . Hơn nữa, nếu thật sự chuyện, cháu chắc chắn sẽ bảo vệ chú. Chú yên tâm , đây là chức trách của cháu."
Vừa trấn an tài xế, cô quan sát bên ngoài chỉ tay về phía : "Chú ơi, lát nữa lúc cua qua đoạn , chú chậm một chút nhé. Cháu sẽ nhảy xuống xe, chú cứ tiếp tục lái thẳng, đừng quản cháu."
Tài xế giật : "Cháu ơi, thế , nguy hiểm lắm."
An An vỗ vai bác tài: "Yên tâm ạ. Cháu cũng một việc nhờ chú, đó là trông chừng phụ nữ xe , đừng để cô chạy thoát. Sau đó chú cứ chạy thêm bảy tám cây nữa sẽ thấy xe cảnh sát, chú giao cô cho cảnh sát là ."
Tài xế kinh nghiệm, cũng An An đang thi hành nhiệm vụ nên chỉ đành nhấn phanh lúc qua khúc cua. An An nhanh nhẹn nhảy xuống xe, lăn một vòng bụi cỏ bên đường.
Bác tài cũng lời, tiếp tục tăng tốc chạy về phía , bác ở cũng giúp gì cho An An.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chiếc xe phía đuổi tới, khi cua qua đoạn đó, hai tên trong xe bỗng cảm thấy nóc xe vật gì đó rơi xuống, đè nặng lên .
Hai trong xe còn kịp hồn, lợi dụng bóng đêm che khuất, An An nhoài từ nóc xe xuống, xuất hiện bên ngoài cửa sổ ghế lái.
Tên tài xế kịp phản ứng An An đ.ấ.m thẳng một cú thái dương. Cô vẫn ở tư thế treo ngược mở cửa xe, lôi gã tài xế ngất xỉu xuống đường, nhanh nhẹn chui trong xe, nắm c.h.ặ.t vô lăng, đưa chiếc xe đang chệch hướng trở quỹ đạo.
Tốc độ nhanh đến mức chỉ trong vài giây khiến tên ghế phụ hoảng loạn rút s.ú.n.g . s.ú.n.g còn kịp nhắm trúng An An cô bồi thêm một cú đ.ấ.m. Sức lực của cô bé vốn lớn, nếu kìm một chút thì một đ.ấ.m thể nổ tung óc đối phương.
Tên chỉ thấy mắt tối sầm , trực tiếp ngất .
An An một tay giữ lái, một tay lôi gã đó gần, bồi thêm một cú nữa cho gã ngất hẳn mới yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1282-dua-tre-khien-bo-tu-hao.html.]
Giải quyết xong xe, An An tấp lề dừng . Cô lôi tên ở ghế phụ xuống đất, vòng mở cốp xe. Quả nhiên đúng như cô dự đoán, bên trong chính là Tô Lạc Lạc!
Tô Lạc Lạc trói c.h.ặ.t t.a.y chân, thấy An An phát những tiếng "ư ư" cầu cứu.
An An nhanh ch.óng cởi dây trói tay, lột miếng băng keo miệng kéo cô ngoài.
Tô Lạc Lạc ôm chầm lấy An An mếu máo: "Mẹ ơi, An An ơi, sắp ngạt thở c.h.ế.t đến nơi . Chạy thêm lúc nữa chắc bệnh tim tái phát mất, khi c.h.ế.t ngạt trong đó cũng nên."
An An vỗ vai bạn: "Đồng Đồng ?"
Tô Lạc Lạc kêu lên: "Đồng Đồng chắc là , đến cứu em . Hai tên bắt chạy nội thành, nếu khỏi kinh đô thì chạy luôn, thì sẽ dùng để uy h.i.ế.p các ."
An An giữ vai Tô Lạc Lạc: "Được , giờ cũng an ."
Tô Lạc Lạc giật một cái, đẩy An An : "Không đúng, còn thứ ! Cậu mau chạy ."
An An lùi một bước, Tô Lạc Lạc kéo vạt áo , bên trong là một khối t.h.u.ố.c nổ hẹn giờ loại nhỏ.
Tô Lạc Lạc An An: "Không , , mau chạy ! Còn mười lăm phút nữa thôi, cứ bỏ đây, nếu c.h.ế.t thì nhớ đơn xin cho danh hiệu liệt sĩ nhé."
An An nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Lạc Lạc buông: "Cậu bình tĩnh . Cái b.o.m gỡ! Chúng c.h.ế.t , liệt sĩ thì đợi kiếp nhé."
Nói xong cô còn lầm bầm một câu: "Dù liệt sĩ, cũng !"
Tô Lạc Lạc kinh ngạc bạn: "Cậu thật ? Cậu đến mức giỏi như chứ?"
An An gật đầu: "Biết, thứ một tuần tụi tháo cả chục cái, còn dễ hơn cả ăn cơm, cứ đợi đấy."
Thực trong lòng cô cũng lo, vì loại b.o.m Tô Lạc Lạc cô thấy bao giờ, cô ghé sát quan sát kỹ lưỡng.
Lúc xe tới, là xe cảnh sát dừng gần đó. Chu Thời Huân và Mặc Mặc cùng xuống xe, cùng với lãnh đạo của An An và một nhóm .
Chu Thời Huân thấy An An đang tay gỡ b.o.m cho Tô Lạc Lạc, m.á.u trong như đông cứng . Ông hét lên một tiếng: "Chu Dĩ An! Bên chuyên gia gỡ b.o.m."
Chóp mũi An An đầy mồ hôi, mắt vẫn dán c.h.ặ.t khối b.o.m, hét : "Không kịp bố! Họ đến muộn hơn dự kiến của tụi con nửa tiếng, còn thời gian đổi nữa. con !"
Chu Thời Huân nhíu mày đầy lo lắng, Mặc Mặc đặt tay lên vai ông: "Bố, An An mà!"