Bố Tô kinh ngạc Tô Lạc Lạc: "Lạc Lạc, sức khỏe con , một sống ở ngoài mà ? Sau mỗi ngày bố đều về thăm con, nếu dì Mỹ Lệ đối xử với con , bố sẽ mắng bà ."
Tô Lạc Lạc lạnh một tiếng: "Giờ con chẳng thiết tha gì nữa, cái nhà đó con cũng chẳng về. Hiện tại con ở bên ngoài thấy ."
Bố Tô nhíu mày: "Sức khỏe con thế nào con tự ? Nếu con ở bên ngoài mệnh hệ gì thì ai lo cho con? Con đừng bướng bỉnh. Nếu con xảy chuyện, bố và ông nội sẽ xót xa lắm."
Tô Lạc Lạc hừ lạnh: "Ông mà xót xa cho á? Ông chỉ sợ c.h.ế.t sớm thôi. Trước đây còn nuôi ảo tưởng về ông, giờ thì hết . ngoan ngoãn đến ông cũng vẫn chê là một đứa trẻ bệnh tật. Ông và ít đùn đẩy trách nhiệm cho , là tại đối phương nên mới sinh bệnh. Thế mà vẫn còn ảo tưởng rằng vì các tự trách, vì xót xa cho nên mỗi gặp mặt mới chỉ trích đối phương. Thực chất các đều chê bỏ , coi là một gánh nặng."
Bố Tô chấn kinh con gái: "Con bậy bạ gì thế? Con đang trách bố ở bên cạnh con ? Con nghĩ xem công ty bao nhiêu việc, bố bận c.h.ế.t, nếu thì bao nhiêu nhân viên lấy gì mà ăn? Con thể sống cuộc sống cơm áo lo thế ?"
Tô Lạc Lạc lạnh lùng bố Tô, thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của ông, cô chẳng buồn thêm câu nào, vươn tay kéo An An dậy: "Chúng thôi, chuyện với ông nữa."
An An lời theo Tô Lạc Lạc lên. Bố Tô cũng vội vàng dậy: "Lạc Lạc, giờ con chẳng còn chút quy củ nào cả."
Tô Lạc Lạc trợn mắt: "Ông tròn trách nhiệm gì với , dựa cái gì mà đòi quy củ với ông."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Nói xong cô kéo An An khỏi quán cà phê, mặc kệ tiếng hét tức tối của bố Tô ở phía .
Đi một quãng xa, Tô Lạc Lạc vỗ vỗ n.g.ự.c, dừng bước An An: "Quả nhiên, bận tâm thì sẽ thấy đau lòng. Sau sẽ bao giờ đặt hy vọng họ nữa. Đi thôi, chúng ăn đồ ngon."
An An Tô Lạc Lạc vẻ mặt vô tư lự, vẫn đưa lời nhắc nhở thiện ý: "Lạc Lạc, hiện tại là đối tượng mà nhiều đang tìm kiếm, chúng nên kín tiếng một chút, về nhà ."
Tô Lạc Lạc quen tự do tự tại, dù nguy hiểm cận kề cô cũng thật sự để tâm, nắm tay An An : "Chẳng ở đây ? Cậu chắc chắn là cực kỳ giỏi, nhất định thể bảo vệ ."
An An lắc đầu: "An nhất vẫn là ở trong nhà. Bao giờ bắt hết những kẻ tìm thì mới chơi khắp nơi."
Tô Lạc Lạc cũng khó An An: "Vậy thì về nhà thôi. Chúng mua mấy cái đĩa phim, về nhà xem đầu VCD, nhiều phim còn xem, sẵn dịp xem cho đời."
An An ý kiến gì. Gần nhà một tiệm bán và cho thuê đĩa phim, cô cùng Tô Lạc Lạc mua một đống phim trong nước và nước ngoài mang về.
Chu Hồng Vân thấy hai cô bé ở nhà xem phim thì gọt táo, còn rót cho hai đứa.
An An thích xem phim, mà bình thường cô cũng ngủ ít, nên cuộn tròn ghế sofa một lát bắt đầu ngủ khò khò.
Chu Hồng Vân thêm nước cho hai đứa mà cô cũng .
Thấy An An ngủ say, Chu Hồng Vân lấy một chiếc chăn nhỏ đắp lên cho cô, khẽ hỏi Tô Lạc Lạc: "Lạc Lạc ơi, tối con ăn gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1279-an-an-tinh-sai-roi.html.]
Tô Lạc Lạc lắc đầu: "Bà ơi, cháu kén ăn , ăn gì cũng ạ."
Gạt bỏ những chuyện khác, Chu Hồng Vân vẫn khá thích cô bé Lạc Lạc : "Vậy thì ăn sủi cảo nhé, con ăn nhân cải thảo thịt lợn nhân củ cải thịt lợn?"
Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ một lát: "Bà ơi, ăn cải thảo thịt lợn ạ, cháu thích ăn củ cải."
Chu Hồng Vân gật đầu: "Được thôi, con với An An cứ xem phim , tối chúng ăn sủi cảo."
An An tiếng đ.á.n.h đ.ấ.m trong phim, ngủ ngon, dường như còn thấy tiếng khúc khích của Tô Lạc Lạc khi thấy đoạn hài hước.
Đến lúc mở mắt mới phát hiện Tô Lạc Lạc trong phòng. Cô gọi hai tiếng thấy ai trả lời, vội vàng chạy tìm.
Tìm một vòng thấy , cô xuống bếp tìm.
Chu Hồng Vân và hai giúp việc đang gói sủi cảo, An An tìm Tô Lạc Lạc thì chút kinh ngạc: "Lạc Lạc chẳng đang xem phim ? Vừa nãy bà phòng con bé vẫn còn ở đó mà, là vệ sinh ?"
An An nhà vệ sinh tìm một vòng cũng thấy Tô Lạc Lạc, liền vội chạy gọi máy điện thoại của Tô Lạc Lạc, kết quả là tắt máy!
Chu Hồng Vân thấy An An cuống cuồng: "Hay là con bé mua đồ ? Vừa nãy vẫn ở nhà mà, nếu chắc chắn con bé sẽ một tiếng chứ."
Trong lòng An An dâng lên một dự cảm lành, cô đ.ấ.m nhẹ đầu: "Mình sơ ý quá, cũng ngờ ở trong nhà mà còn ngoài. Bà ơi, bà gọi điện cho Mặc Mặc giúp con, giờ con ngoài tìm Tô Lạc Lạc ngay."
Chu Hồng Vân tình hình thực tế, vẫn hiểu An An đang sốt sắng chuyện gì: "Con bé dù sức khỏe nhưng ngoài một lát chắc , con đừng cuống, khi tí nữa là về thôi."
An An kịp giải thích chi tiết với Chu Hồng Vân, vội vã chạy biến ngoài.
Chu Hồng Vân thấy An An hốt hoảng rời , cũng vội vàng gọi điện cho Mặc Mặc, bảo là Tô Lạc Lạc mất .
Vừa khỏi cổng lớn, An An bình tĩnh . Cô đoán Tô Lạc Lạc chắc chắn gặp chuyện gì đó, liên lụy đến cô nên mới lén lút bỏ , nhưng thể là chuyện gì chứ?
Vỗ vỗ đầu, cô chợt nhớ mà Tô Lạc Lạc quan tâm nhất dường như chỉ một cô em họ... Đồng Đồng.
Chẳng lẽ là Đồng Đồng xảy chuyện ?