Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1262: Hãy cứ trân trọng kiếp này là được

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:39:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Mặc An An, biểu cảm vốn dĩ luôn bình thản như nước giờ đây biến thành kinh ngạc sững sờ, nơi đáy mắt dần đỏ hoe.

An An vươn tay ôm lấy Mặc Mặc: "Anh ơi, bao nhiêu năm qua, luôn sống trong day dứt ? Có cảm thấy vì mà em mới hy sinh ? Có bố cũng , nên họ cũng buồn lây?"

"Thực , nghĩ như . Anh thử nghĩ xem, nếu biến cố đó, chúng thể đầu t.h.a.i cùng lúc, còn em ruột, gặp bố đến thế ?"

"Đây chẳng cũng là một sự bù đắp ?"

Mặc Mặc đỏ mắt An An: " mà An An, nếu vì em, chúng chắc chắn sẽ thương vong t.h.ả.m trọng."

An An lắc đầu: "Không thế . Anh còn nhớ khẩu hiệu của chúng ? Còn nhớ trách nhiệm của chúng ? Cho dù em , thì cũng sẽ thế thôi. Cả Chu Chu cũng ."

"Dù em cũng thấy vui, kiếp em bao nhiêu yêu thương chiều chuộng. Ông nội, bà cố, bố , còn các nữa, em hạnh phúc lắm. Hạnh phúc đến mức em chẳng thiết tha chuyện ngày xưa gì, mà cho dù nhớ , em cũng chẳng thấy buồn chút nào."

"Em thực sự thấy đau lòng vì chuyện kiếp . Ngay cả khi , em cũng buồn, trái còn thấy may mắn vì nhờ thế mà em mới bố tuyệt vời nhất thế gian ."

Mặc Mặc vô cùng bất ngờ phản ứng của An An. Họ bấy lâu nay luôn đau xót cho kiếp của An An chịu bao nhiêu cực khổ, kết quả là chính cô chẳng hề để tâm.

An An đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c Mặc Mặc một cái: "Anh ơi, cố chấp đấy. Anh thử nghĩ kỹ xem nào, thích cuộc sống hiện tại ? Anh thấy em bộ dạng bây giờ, là em của kiếp ? Anh tự , em bây giờ hạnh phúc ?"

Mặc Mặc gật đầu. Quả thực, An An của kiếp lớn lên trong nhung lụa, bao bọc như mật ngọt. Cô hạnh phúc hơn An An kiếp quá nhiều.

An An híp mắt : "Anh xem, em bây giờ hạnh phúc thế , còn cần gì hồi tưởng quá khứ nữa? Cần gì nghĩ xem tại cha bỏ rơi, tại lớn lên ở viện mồ côi, tại sống vất vả thế? Em sẽ nghĩ ! Vì hiện tại em thấy vui vẻ là ."

"Em nghĩ thông suốt , kiếp em sống , chắc chắn là do kiếp nữa em quá nhiều việc thiếu đức. kiếp em hành thiện tích đức, nên kiếp mới gặp bố thế , còn những tuyệt vời như các . Đó chính là phúc phận, còn tơ tưởng chuyện xưa gì?"

An An khoác tay Mặc Mặc: "Thôi , chúng đừng nghĩ nhiều nữa. Bây giờ chúng ăn cơm, dạo sân trường xem kiếp bao nhiêu."

Tảng đá trong lòng Mặc Mặc như nhấc bổng . Có lẽ nhờ những lời của An An mà tâm trạng cũng trở nên bừng sáng. Anh đầu : "Được, đưa em tham quan sân trường."

An An hài lòng: "Thế mới đúng chứ. Nói nhiều như , em chỉ là các gánh nặng tâm lý thôi. Chuyện gì qua cứ để nó qua , kiếp chúng cứ sống thật . Với ơi, cũng vì em nên mới chọn chuyên ngành hiện tại ? Vậy thực lòng yêu thích nó ?"

Mặc Mặc cần suy nghĩ mà gật đầu ngay: "Thích chứ, cuộc sống hiện tại cũng thích."

An An vui sướng: "Em cũng thích. Bây giờ cuối cùng em hiểu tại lúc và bố phản đối em lính . Mọi mà, cứ căng thẳng quá thôi. Nhìn thì tưởng quỹ đạo đều giống , nhưng thực sớm xảy sai lệch . Cho dù gặp chuyện tương tự, em tin chắc cũng t.h.ả.m đến thế , ai đời c.h.ế.t hai ở cùng một chỗ cơ chứ."

Mặc Mặc nhíu mày: "Đừng gở."

An An ha ha lớn: "Anh ơi, mê tín dị đoan là nhé. Đi , ăn món ngon thôi."

Cô đẩy Mặc Mặc dẫn đến nhà ăn, mua đủ loại quà vặt ghế dài trong sân trường thong dong ăn, ăn ngắm sinh viên qua : "Trường sống dễ chịu hơn nhiều thật đấy, còn thể thong thả bộ tán gẫu thế . Nhìn trường em xem, chuyện tìm góc khuất, bộ thì hai thành hàng, ba thành dãy, thì thụt, đùa nghịch, càng bên lề đường ăn uống thảnh thơi thế ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1262-hay-cu-tran-trong-kiep-nay-la-duoc.html.]

Nói đoạn, cô dừng một chút: " mà, em vẫn thích trường em hơn. Vì em là vốn dĩ chẳng tính kỷ luật gì cả, nếu kỷ luật gò ép, khi em 'bay tự do' mất ."

Mặc Mặc An An, trong lòng đột nhiên thấy thanh thản hơn nhiều: " mà sẽ vất vả lắm."

An An ăn chuối chiên lơ mơ: "Chịu khổ thì sợ gì? Dù chúng cũng còn trẻ mà."

Hai dạo một vòng quanh sân trường, nhận ít ánh ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị. "Đóa hoa cao lãnh" Chu Lệ Tranh đang cùng một cô gái xinh tản bộ, hơn nữa ánh mắt cô gái đặc biệt sủng ái.

An An thấy lướt qua còn ngoái đầu bọn họ, m.á.u bà tám trong lòng liền bùng cháy: "Anh ơi, tin ? Họ chắc chắn tưởng em là bạn gái đấy. Em thấy cần đính chính một chút, tìm yêu ."

Mặc Mặc chẳng thèm bận tâm: "Không , cần để ý, với cũng ý định tìm bạn gái. Họ nghĩ thì tùy."

An An "ồ" lên một tiếng: "Anh ơi, thế là vô tình vô nghĩa quá nhé."

Đi thêm một vòng nữa, Hanh Hanh thở hổn hển chạy về, chạy xem đồng hồ: "Em về đúng lúc chứ hả? Có kịp giờ ăn cơm ?"

An An nhóc một cách "vô tình": "Em vẫn về muộn một tí . Chị ăn bao nhiêu là thứ, giờ đói nữa, tụi chị định tối nay mới ăn lẩu."

Hanh Hanh gào lên: "Chị An An, chị chơi nhé! Chẳng bảo cùng ăn cơm ? Chị mà cứ nhiều mưu mẹo thế , cẩn thận gả ."

An An đưa tay định bóp cổ Hanh Hanh: "Em nữa xem? Lát nữa chị mách thím Triều Dương là ngày nào em cũng lén tiểu thuyết, để thím cắt tiền tiêu vặt của em."

Hanh Hanh nháo một hồi, nghiêm túc với Mặc Mặc: "Anh ơi, ơi, lúc nãy em thấy ở cổng trường một chị gái, xinh ơi là xinh luôn."

An An phì : "Mới tí tuổi đầu mà ngắm gái , chị bảo thím là em yêu sớm mới ."

Hanh Hanh gào lên: "Chu Dĩ An, chị bậy bạ gì thế? Em là đang cho Mặc Mặc mà, để đừng học đến mụ , thế giới bên ngoài nhiều , sớm tìm chị dâu cho tụi em."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An An thấy cũng lý: "Chị gái xinh đó ở ? Chúng xem thử ?"

Mặc Mặc hai đứa nhỏ cho nhức đầu: "Hay là hai đứa cứ về , tối về cả nhà cùng ăn lẩu."

An An lúc chỉ xem mà Hanh Hanh khen xinh là ai: "Vẫn còn ở cổng trường chứ? Đi xem tí ."

Hanh Hanh cũng là đứa thích hóng chuyện: "Chắc là còn đấy, hình như đang tổ chức hoạt động gì đó. Đi , xem thử ."

Nói nhóc tiện tay kéo luôn Mặc Mặc: "Anh, thôi, dù lúc cũng đang rảnh mà."

Thế là Mặc Mặc kéo tuốt cổng trường...

 

Loading...