Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1260: Hình như chỉ là mệt thôi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:39:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Hồng Vân dọa cho giật cảnh An An cửa đổ ập xuống giường ngủ say như c.h.ế.t. Bà tiến gần sờ trán cô, thấy nhiệt độ cao, liền kỳ quái hỏi Ôn Tranh: "An An thế cháu? Chỗ nào khỏe ? Sao về đến nhà mà chẳng thấy chút tinh thần nào thế ."

Ôn Tranh chút tự trách: "Hôm qua cô phát sốt, khi hạ sốt chúng cháu vội vàng lên đường về ngay, chắc là đường mệt quá ạ."

Chu Hồng Vân sờ trán An An, sờ trán để đối chiếu, xác định An An sốt mới : "Chắc là bệnh khỏi hẳn, đường vất vả quá. Con bé thể chất , ngủ một giấc dậy chắc là . Bà nấu món gì ngon mới , đợi nó tỉnh dậy tẩm bổ thật ."

Ôn Tranh: "Không , cháu cũng đừng lo lắng quá, con bé chắc chắn là mệt thôi. Cháu cũng mau tắm rửa nghỉ ngơi ."

Thịnh An Ninh về, tin An An và Ôn Tranh về thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Lại thấy con gái về là ngủ miết, bà vẫn yên tâm, phòng kiểm tra cho cô một lượt.

Trong quá trình kiểm tra, An An thậm chí thèm mở mắt, chỉ mê man gọi một tiếng "" ngủ khò khò, mặc kệ Thịnh An Ninh kiểm tra thế nào thì kiểm tra.

Khám xong một lượt, trong lòng Thịnh An Ninh chút nghi hoặc. Đứa trẻ thứ đều bình thường, xem là thật sự buồn ngủ quá mức.

Sợ Ôn Tranh áp lực tâm lý, bà ngoài an ủi : "Không , An An từ nhỏ thích ngủ, khi ốm dậy ngủ nhiều cũng cho việc hồi phục, cháu đừng lo nhé."

Ôn Tranh vẫn tự trách: "Cháu chăm sóc cho An An đường ."

Thịnh An Ninh để tâm: "Chuyện ốm đau là điều ai cả, cháu cần tự trách, liên quan đến cháu . , đường hai đứa gặp chuyện gì khác ?"

Ôn Tranh do dự một chút, cuối cùng vẫn kể chuyện gặp tên hung thủ tàu hỏa.

Thịnh An Ninh nhíu mày, đột nhiên nhận trạng thái của An An dường như đơn giản như thế, chỉ vì suy nhược khi ốm. Để tránh cho Ôn Tranh suy nghĩ nhiều, bà gì thêm.

Chu Hồng Vân ở bên cạnh thốt lên kinh hãi: "Lại còn chuyện như thế cơ , thế thì nguy hiểm quá, cháu và An An đúng là gan to tày đình. Sau xa cẩn thận nhé, gặp chuyện thế cứ tránh bao xa thì tránh."

Thịnh An Ninh nghĩ thoáng hơn: "Đều ở tàu cả, tránh cũng dễ. Hai đứa cũng là tự cứu , nhưng gặp chuyện tương tự, nhất định chú ý an của bản ."

Ôn Tranh gật đầu: "Cháu sẽ chăm sóc cho An An, để cô thương ạ."

Thịnh An Ninh mỉm : "Tính cách của An An cô mà, con bé dễ bốc đồng, gặp chuyện chắc chắn là đầu tiên xông lên phía ."

Đến khi cả nhà về đông đủ, An An về là ngủ, ai cũng nghĩ chắc do mới ốm dậy còn yếu nên mới thế.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Triều Dương còn bảo: "An An nhà sức khỏe lắm, sáng mai dậy là nhảy nhót tưng bừng ngay, chắc chắn ."

Mộ Tiểu Vãn cũng đồng tình: "Chắc chắn là do cường độ huấn luyện hai tháng qua quá cao nên mới đổ bệnh, nhân dịp ngủ một giấc thật sâu coi như bổ sung thể lực ."

Để lo lắng, Thịnh An Ninh cũng gật đầu phụ họa. bữa tối khi về phòng, bà mới bắt đầu lo âu. Chuyện xảy tàu hỏa và việc An An ngủ say như c.h.ế.t hiện giờ chắc chắn mối liên hệ nào đó.

Chu Thời Huân về muộn, sân Chu Hồng Vân An An về , đang ngủ trong phòng.

Con gái lớn, cũng tiện nửa đêm phòng con, nên tâm trạng khá trở về phòng ngủ.

Thấy Thịnh An Ninh vẻ mặt nghiêm trọng thẫn thờ giường, liền căng thẳng: "Có chuyện gì thế? An An chẳng về ? Sao em trông vẫn tâm sự nặng nề ?"

Thịnh An Ninh thấy là Chu Thời Huân, vội nhảy xuống giường kéo xuống, kể chuyện của An An, vẻ mặt đầy lo lắng: "Anh xem An An... liệu con bé chuyện gì ?"

Chu Thời Huân cau mày: "Vẫn tỉnh ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1260-hinh-nhu-chi-la-met-thoi.html.]

Thịnh An Ninh gật đầu: "Vẫn . Đêm nay em sang ngủ với An An, xem tình hình thế nào ."

...

Thịnh An Ninh ngủ cùng An An, một đêm thức dậy bao nhiêu , sờ trán con gái thấy mới xuống, nhưng bản bà thì trằn trọc mãi ngủ .

An An ngủ một giấc đến tận khi trời sáng rõ. Vừa xoay thấy bên cạnh, cô liền nhào tới như một đứa trẻ, ôm chầm lấy Thịnh An Ninh: "Mẹ ơi, á, ngủ ở đây từ lúc nào thế? Con nhớ quá ơi!"

Thịnh An Ninh chợp mắt một lúc An An quấy rầy, bà ôm lấy cô con gái đang lăn lộn trong lòng : "Con về là ngủ tì tì, định dọa c.h.ế.t cả nhà ? Có chỗ nào thoải mái ?"

Vừa quan sát An An, xác định tinh thần cô bé mới yên tâm đôi chút: "Sáng nay ăn gì nào?"

An An ôm lấy Thịnh An Ninh: "Con khỏe re, tinh thần cực kỳ luôn. Cái gì con cũng ăn, nhưng mà nhất."

Thịnh An Ninh bật : "Cái con bé , hôm qua sợ c.h.ế.t khiếp. Thôi , mau dậy rửa mặt ăn cơm , bà cố chắc chắn chuẩn bữa sáng cho con từ lâu ."

An An hì hì bật dậy, mặc quần áo ngoài. Cô vui vẻ chào hỏi , tóm lấy Hanh Hanh dày vò một trận.

Hai tay cô sức nhào nặn má Hanh Hanh: "Sao em lớn nhanh thế , cảm giác sắp cao hơn chị . Sau chị là 'thấp' nhất nhà ?"

Hanh Hanh lớn lên thì tính tình hơn hẳn, mặc kệ An An nhào nặn, nhóc còn hì hì: "Không , chị Đường Đường mới là thấp nhất."

Đường Đường gọi tên, tỏ vẻ hài lòng chút nào: "Em chỉ thấp hơn chị An An một xíu xiu thôi nhé. Em một mét sáu lăm , thực cũng lùn ."

Thịnh An Ninh mấy đứa trẻ đùa giỡn, đột nhiên thấy lẽ lo xa quá . An An đúng là chỉ vì mệt thôi, ngủ một giấc xong giờ tràn đầy năng lượng.

Chu Hồng Vân bên cạnh hớn hở gọi mấy đứa trẻ rửa mặt ăn cơm.

Trên bàn ăn, An An húp canh gà ngon lành hỏi Chu Thời Huân: "Bố ơi, dạo các về nhà ạ?"

Chu Thời Huân lắc đầu: "Không, Mặc Mặc suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, Chu Chu thì về trường tập huấn sớm ."

An An "ồ" một tiếng: "Các bận rộn thật đấy. Lát nữa ăn sáng xong, con tìm Mặc Mặc."

Thịnh An Ninh yên tâm: "Mẹ còn định đưa con đến bệnh viện kiểm tra đây."

An An kêu lên: "Con thấy cần ơi. Mẹ con , ăn uống , tinh thần phấn chấn, khỏe lắm, cần bệnh viện . Con chỉ thăm Mặc Mặc thôi, trưa con qua bệnh viện tìm ăn cơm nhé."

Hanh Hanh thấy tìm Mặc Mặc liền : "Chị An An, em tìm Mặc Mặc cùng chị, em ở phòng thí nghiệm nào đấy."

An An ngạc nhiên: "Sao em ?"

Đường Đường nể nang gì mà bóc phốt ngay: "Vì nghỉ hè Mặc Mặc phụ đạo cho Hanh Hanh mà, thỉnh thoảng bận quá thì dẫn Hanh Hanh đến phòng thí nghiệm để dạy luôn."

Hanh Hanh ngượng ngùng gãi đầu: "Cũng là em bài, em chỉ thấy Mặc Mặc giảng bài dễ hiểu hơn thôi."

An An vỗ vai nhóc: "Vậy chúng cùng !"

 

Loading...