Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1258: An An đã biết hết rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:39:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Tranh sờ trán An An, cảm thấy nóng hổi cả tay, khẽ đẩy nhẹ cô: "An An, em phát sốt , bây giờ em còn thấy khó chịu ở nữa ?"
An An mê man mở nổi mắt, cô thấy tiếng của Ôn Tranh nhưng mở miệng trả lời .
Ôn Tranh cẩn thận để An An dựa lưng ghế, lấy t.h.u.ố.c hạ sốt mang theo bên cho cô uống: "An An, uống t.h.u.ố.c nào, há miệng , uống t.h.u.ố.c là khỏi ngay thôi."
An An tuy đang mê nhưng cũng hợp tác mà mở miệng nuốt t.h.u.ố.c xuống. Viên t.h.u.ố.c dính ở cổ họng, vị đắng chát cô nhíu c.h.ặ.t mày, khẽ rên rỉ hai tiếng lịm .
Chị đại đối diện thấy cũng quan tâm hỏi han: "Sao phát sốt thế , mặt con bé đỏ rực lên, chắc là sốt nặng lắm. Có khi nào lúc chiều dọa sợ ?"
Ôn Tranh cảm thấy giống : "Cô uống t.h.u.ố.c xong, để lát nữa xem hạ sốt ạ."
Người phụ nữ rướn qua, sờ trán An An "úi chà" một tiếng: "Không , , nhiệt độ cao quá. Cứ đốt thế là hỏng não mất thôi."
"Không , mau nghĩ cách , cứ sốt thế , hạ nhiệt gấp mới ."
Ôn Tranh nhíu mày: "Đợi thêm chút nữa ạ, nếu lát nữa hạ sốt, trạm kế tiếp chúng cháu sẽ xuống xe bệnh viện."
Người phụ nữ ngẫm nghĩ gật đầu: "Cũng , trạm kế tiếp hình như ba tiếng nữa là tới , đến lúc đó xem ."
Ba tiếng , tàu hỏa ga. Ôn Tranh cũng chẳng màng đây là , cõng An An lên, dùng dây ba lô buộc cố định cô lưng, đó xách hành lý của hai xuống tàu.
Người phụ nữ bụng còn tiễn hai tận sân ga: "Cậu thanh niên , khỏi ga thì bệnh viện ngay nhé, đừng chần chừ đấy."
Ôn Tranh nào dám chậm trễ, cõng An An khỏi ga tàu. Nửa đêm nửa hôm chẳng tìm xe, hỏi nhân viên nhà ga hướng bệnh viện trực tiếp cõng cô chạy thẳng đến đó.
Sau khi bác sĩ tiêm t.h.u.ố.c hạ sốt và thủ tục nhập viện, Ôn Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn An An mồ hôi ướt đẫm cả , tóc bết dính khuôn mặt nhỏ nhắn, Ôn Tranh bưng một chậu nước ấm về, vắt khô khăn lau mặt, cổ và tay cho cô. Thỉnh thoảng sờ trán An An, xác định nhiệt độ đang hạ dần mới yên tâm.
Dù , bên giường bệnh cũng dám chợp mắt, cứ chằm chằm An An vì sợ cô xảy chuyện ngoài ý .
An An mơ một giấc mơ dài. Lần giấc mơ trở nên rõ ràng lạ thường. Cô mơ thấy ở viện mồ côi, vì vóc dáng nhỏ bé nên thường xuyên tranh cơm. Để ăn no, cô liều mạng giành giật. Sau sức mạnh của cô ngày càng lớn, thủ ngày càng linh hoạt, cô chỉ giành nhiều cơm mà còn chia cho những đứa trẻ tranh khác.
Về , vì thủ nhanh nhẹn linh hoạt, cô chọn lính. Nhờ chịu khó, sức dài vai rộng và kỹ năng , cô trở thành lính b.ắ.n tỉa của lực lượng đặc chủng.
Trong mơ còn cả Mặc Mặc và Chu Chu, họ gặp là cãi .
Mặc Mặc đối xử với cô đặc biệt , thường xuyên dắt cô ăn ngon, kiên trì dạy cô học bài. Trình độ văn hóa của cô kém nhưng Mặc Mặc hề chê bai mà luôn khích lệ cô: "Mỗi ngày tiến bộ một chút, một năm sẽ là bước tiến lớn."
Cảnh tượng đột ngột đổi, cô nhốt trong l.ồ.ng sắt thả xuống nước, cứ thế nhấn xuống kéo lên. Sau đó cô nhốt trong một cái thùng lớn kín mít, bọn chúng định dùng lửa thiêu c.h.ế.t cô.
An An sợ hãi và hoảng loạn vùng vẫy, nhưng cô vẫn c.ắ.n c.h.ặ.t răng, chịu thốt một lời, cũng chịu cầu xin tha thứ.
Bên tai cô là giọng âm hiểm: "Mày mà , lát nữa sẽ còn đau đớn hơn, tao sẽ cho mày nếm mùi sống bằng c.h.ế.t."
Ôn Tranh thấy An An cứ lắc đầu liên tục, gương mặt đầy vẻ đau đớn, vội nắm lấy tay cô: "An An, An An, em gặp ác mộng ? Đừng sợ, ở đây ."
Anh nắm tay An An c.h.ặ.t. An An dường như cảm nhận , cảm xúc dần định , cuối cùng đột ngột mở mắt. Thấy mặt là Ôn Tranh, cô "òa" một tiếng bật .
Cô bật dậy ôm chầm lấy Ôn Tranh: "Ôn Tranh, tớ mơ thấy một giấc mơ cực kỳ đáng sợ, đáng sợ lắm."
Ôn Tranh vỗ vỗ lưng cô: "Đừng sợ, đừng sợ, đây. Hơn nữa đó chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy là hết chuyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1258-an-an-da-biet-het-roi.html.]
Một lúc lâu An An mới bình tâm , lúc cô mới nhận đang ở trong bệnh viện: "Sao tớ ở bệnh viện thế ? Chẳng chúng đang ở tàu ?"
Ôn Tranh đỡ cô tựa đầu giường: "Đêm qua em đột nhiên phát sốt cao, uống t.h.u.ố.c cũng hạ nên chúng xuống xe giữa chừng để bệnh viện."
An An sờ trán: "Sao tự dưng tớ phát sốt nhỉ? Sức khỏe tớ lắm mà, từ nhỏ ít khi đổ bệnh, hôm qua vẫn còn khỏe re."
Nói xong cô lo lắng: "Vậy liệu chúng chậm hành trình ?"
Ôn Tranh: "Không , nếu kịp thì cũng , bây giờ em cứ dưỡng sức cho ."
An An vung vẩy cánh tay: "Tớ khỏe mà, vung tay thế thấy vẫn còn sức lắm."
Ôn Tranh ấn tay cô xuống: "Em mới hạ sốt, cử động lung tung. Đói ?"
An An ngoài cửa sổ, trời sáng rõ, cô gật đầu lia lịa: "Đói , tớ uống cháo, ăn quẩy với tào phớ nữa."
Ôn Tranh gật đầu: "Để xem thử, giờ chắc hàng quán bán đồ ăn sáng . em mới ốm dậy, ăn quẩy , chỉ ăn món gì thanh đạm thôi."
An An xụ mặt, chút bất lực: "Thôi , uống cháo cũng , dù bụng tớ bây giờ cũng đói lắm ."
Ôn Tranh sờ trán An An, cảm thấy mát rượi mồ hôi: "Được, sẽ về ngay. Nếu em sợ thì để gọi y tá qua bầu bạn nhé."
An An chê bai: "Tớ thèm nhé, tớ gan góc lắm đấy, mà sợ , mau ."
Nói xong cô còn nheo mắt với Ôn Tranh.
Lúc Ôn Tranh mới yên tâm rời .
Ngay khi Ôn Tranh khỏi cửa phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của An An lập tức xị xuống, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Trước đây mỗi mơ đều mờ mịt rõ ràng, hoặc chỉ là những mảnh vụn rời rạc chắp vá . , thứ rõ mồn một, ngay cả nỗi đau đớn trong mơ cũng chân thực đến thế.
Nghĩ bây giờ, cô vẫn thấy tim nhói đau từng cơn.
An An đột nhiên nhớ những hình ảnh lướt qua trong đầu lúc đối mặt với tên hung thủ tàu hỏa.
Cô tin chắc rằng một sợi dây liên kết nào đó, ví dụ như cô và Mặc Mặc, Chu Chu, dường như thật sự từng chiến đấu bên . Lẽ nào đó là kiếp của họ?
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An An nghĩ đến việc đây cô kể cho Mặc Mặc chuyện mơ, Mặc Mặc dù bận rộn đến mấy cũng dành thời gian đến thăm cô, còn bảo cô đó chỉ là mơ thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung.
Vậy nên, Mặc Mặc kỳ thực hết chuyện?
Đầu óc của An An vốn thông minh. Cô nhớ chuyện lính và sự phản đối của bố.
Trước đây bố bao giờ phản đối gay gắt như thế, nhưng về , vì lý do gì, bố đột ngột ngăn cản dữ dội! Vậy bố cũng chuyện gì đó ?
Biết rằng kiếp cô sống khổ sở?
An An càng nghĩ càng thấy nhiều điểm nghi vấn, đôi lông mày nhíu c.h.ặ.t .
Mãi cho đến khi Ôn Tranh , cô mới lập tức đổi sắc mặt, vẻ vui vẻ: "Anh mua gì thế? Ở đây món đặc sản gì ? Anh mua một ít đấy?"