Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1255: Vợ chồng trẻ tình cảm thật tốt
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:39:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Tranh liếc Trương Đằng Phi một cái, khẽ cau mày: "Có quen, cùng nhóm với ."
An An "ồ" lên một tiếng: "Hóa hai cùng nhóm , hèn chi cứ thấy cái tên quen quen mà gặp bao giờ. Anh đây là bạn trai của Trần Bình Bình, nhưng họ chia tay . Anh bảo lỡ dở Bình Bình, cô gái bên cạnh là em họ đấy."
Ôn Tranh nghi hoặc: "Em họ? Đó là con gái của Phó viện trưởng Trần mà."
An An một nữa chấn động: "Sao đó là con gái Phó viện trưởng Trần?"
Đột nhiên cô dường như hiểu tại Trương Đằng Phi đòi chia tay với Trần Bình Bình .
Ôn Tranh giải thích: "Trước đây một Phó viện trưởng Trần lên lớp cho bọn , con gái ông đến tìm một , ông giới thiệu với cả lớp."
An An "ồ" thêm tiếng nữa: "Thế thì hiểu , vì cô gái là con gái Phó viện trưởng nên mới chia tay Bình Bình. Nếu thể ở bên con gái Phó viện trưởng, phân công công tác chắc chắn sẽ hơn nhiều. Hèn gì cứ mở miệng là bảo cả hai đều xuất nông dân, lo cho bố khó khăn."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Càng càng thấy giận: "Hắn đúng thật là một gã Trần Thế Mỹ."
Vừa dứt lời, Trương Đằng Phi cũng thấy họ. Anh dẫn cô gái tới, chút lúng túng chào hỏi An An và Ôn Tranh: "Ôn Tranh, cũng ở đây ? Hai quen ?"
An An cướp lời : " , chúng quen , là em họ của Ôn Tranh."
Sắc mặt Trương Đằng Phi càng thêm gượng gạo, nhưng vẫn đành đ.â.m lao theo lao mà giới thiệu: "Đây là Trần Dung, ở học viện y bên cạnh, nghỉ hè bọn rủ dạo chút."
Ôn Tranh hứng thú với việc : "Vậy hai cứ dạo , chúng còn việc khác."
Vì An An ở đó, Trương Đằng Phi ngại ngùng chào tạm biệt.
An An theo bóng lưng Trương Đằng Phi mà hứ lạnh mấy tiếng, Ôn Tranh khỏi mỉm : "Em cần bận tâm chuyện , thôi, chúng mau mua đồ chuẩn về."
Trên đường về, dặn dò An An: "Lúc về em cũng đừng kể với bạn cùng phòng chuyện gặp Trương Đằng Phi, càng đừng cô gái là con gái Phó viện trưởng Trần."
An An hiểu: "Tại ? nhất định để rõ bộ mặt thật của Trương Đằng Phi, đừng vương vấn loại rác rưởi đó nữa. Đau lòng vì hạng như là đáng."
Ôn Tranh thở dài: "Bạn em đủ buồn , nếu chuyện sẽ càng đau lòng hơn."
An An cau mày: "Ôn Tranh, xem con trai ai cũng ? Lòng đồng cảm thì tràn trề, nhưng thực tế. Nói chia tay là chia tay ngay , bạc tình đến phát sợ."
Ôn Tranh vội vàng thanh minh: "Không , chỉ là một phân biệt , chỉ chạy theo lợi nhuận thôi."
An An nghiêng đầu Ôn Tranh: "Thật ?"
Ôn Tranh đột nhiên dở dở , xoa xoa cái đầu nhỏ của An An: "Được , đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mau về thôi."
Sau khi An An trở về, phát hiện Trần Bình Bình đang trong ký túc xá, cô giật cả , vội vàng chạy : "Bình Bình, thế?"
Trần Bình Bình mắt đẫm lệ An An: "An An, cô gái đó căn bản em họ , mà là con gái Phó viện trưởng Trần."
An An ngẩn : "Cậu hết ?"
Trần Bình Bình nghi hoặc: "An An, cũng cô là con gái Phó viện trưởng Trần ?"
Lúc An An cũng thể dối: "Ừm, tớ cũng mới chiều nay thôi. Bình Bình, đừng nghĩ nữa, dù Trương Đằng Phi cũng xứng với ."
Trần Bình Bình vẫn thấy đau lòng: "Tớ thật sự ngờ là hạng như , thể vì tiền đồ mà..."
Nói đoạn cô lau nước mắt: "Thật đấy, đúng, tớ rơi nước mắt vì một kẻ như thật đáng chút nào."
An An gật đầu: "Không đáng , đừng nữa. Cậu ăn gì ? Để tớ pha mì cho nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1255-vo-chong-tre-tinh-cam-that-tot.html.]
Trần Bình Bình tâm trạng ăn uống: "An An tớ ăn , để tớ yên một lát. Bảo là buồn nhưng tớ vẫn thấy khó chịu. Không ngờ, cuối cùng tớ thua cuộc là vì tớ một gia đình ."
Nghe cô nàng , An An an ủi thế nào, chỉ thể bên cạnh bầu bạn.
Nếu Trần Bình Bình hết thì cũng , ít nhất sẽ còn bất kỳ ảo tưởng nào về Trương Đằng Phi nữa, chuyện còn đành cậy chính bản cô tự bước khỏi nỗi đau.
Ngày hôm lúc khởi hành, An An vẫn yên tâm về trạng thái của Trần Bình Bình. Mãi đến khi lên tàu hỏa, cô vẫn nhịn mà với Ôn Tranh: "Không để một Bình Bình ở ký túc xá ? Liệu nghĩ quẩn nhỉ?"
Chuyện của Trần Kiều Kiều vẫn còn ám ảnh cô khá nhiều.
Ôn Tranh đoán tại An An sợ hãi như , nhẹ giọng trấn an: "Em yên tâm , bạn em và Trần Kiều Kiều là hai kiểu tính cách khác . Bạn em tuy sẽ buồn nhưng tuyệt đối chuyện gì dại dột . Cô kiên cường hơn em tưởng đấy."
An An thở dài: "Hy vọng là . Yêu đương đúng là phiền phức thật, chẳng thấy đôi nào suôn sẻ cả."
Câu Ôn Tranh tiếp lời thế nào, chỉ thể lặng lẽ bóc quýt cho An An.
Bóc vỏ xong, còn tỉ mỉ gỡ sạch những sợi gân trắng bên , vì An An thích cái đó, cô bảo ăn sẽ ảnh hưởng đến vị giác.
Anh đưa quýt qua cho cô: "Ăn quýt ."
Tâm trạng An An lên, vui vẻ nhận lấy quýt ăn.
Đối diện một phụ nữ trung niên đó, híp mắt hai : "Hai đứa tình cảm thật , qua chắc vẫn là sinh viên nhỉ?"
An An hớn hở gật đầu: "Vâng ạ, tụi cháu là sinh viên."
Ôn Tranh thấy An An hề phủ nhận sự hiểu lầm của khác, khóe môi bất giác nhếch lên.
Người phụ nữ trung niên hai đầy ngưỡng mộ: "Tuổi trẻ thật , vợ chồng trẻ các cháu tình cảm mặn nồng thế , đây cũng thấy khí ngọt lịm theo."
An An chớp chớp mắt, cảm thấy thật khó tin: "Dì ơi, dì quá ạ. Mà trông dì trẻ thật đấy, cháu gọi là chị mới đúng."
Người phụ nữ lớn: " còn trẻ , năm nay hơn bốn mươi , các cháu gọi dì là đúng . Hai đứa học trường nào thế?"
An An đối với lạ vẫn cảnh giác: "Tụi cháu học đại học ở Thạch Thị ạ, nghỉ hè chơi chút thôi."
Người phụ nữ thấy cô sâu thì cũng hỏi thêm một cách đáng ghét, chỉ luôn miệng khen An An và Ôn Tranh trông đôi.
An An khen nên vui, bèn lấy thịt gà và nước ngọt mang theo mời phụ nữ cùng ăn.
Người phụ nữ cũng mang lạc luộc và mấy món ăn vặt chia sẻ. Chẳng mấy chốc, xung quanh đều tụ ăn tán gẫu, còn lôi bài đ.á.n.h.
Tuy chen chúc nhưng khí náo nhiệt.
Ôn Tranh dáng vẻ vui hớn hở của An An, chút áy náy: "Biết thế đông thế , nên tự xếp hàng mua vé giường mới ."
An An vỗ vỗ cánh tay Ôn Tranh, nhỏ: "Anh ngốc thế, vé cứng là tốn tiền của chúng , nếu mua giường thì tự bỏ tiền túi đấy."
Đang thì thầm trò chuyện thì bỗng thấy ở toa bên cạnh vang lên tiếng gào t.h.ả.m thiết, hoảng hốt chạy sang toa .
Miệng ngừng hét lớn: "Có cướp! Chạy mau !"
Tiếng hét đó thật kinh khủng, toa tàu lập tức loạn thành một đoàn, ai nấy đều nháo nhào chạy về phía . An An bật dậy, cậy nhỏ nhắn nhanh nhẹn, lao thẳng về phía toa tàu phía ...