Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1250: Công bằng cạnh tranh
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:39:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An An chẳng bận tâm: "Tớ sợ , vả tớ thấy chắc chắn vấn đề gì."
Vương Mẫn thở dài: "Tớ đúng là hâm mộ An An, cảm giác năng lượng của dùng hoài hết. Cậu tụi xem, về đến nơi là quỵ xuống giường luôn, thế mà vẫn còn tinh thần để xoa bóp cho tụi nữa."
An An hì hì: "Cũng hẳn , tớ cũng mệt chứ, điều cứ ngủ một giấc dậy là tinh thần phấn chấn ngay."
...
Buổi huấn luyện ngày hôm là diễn tập đạn thật, còn cả khâu giải cứu con tin. Đây cũng là nội dung An An thích nhất, nên suốt cả quá trình cô đều vô cùng hưng phấn, đương nhiên thành cũng là nhất.
Vương Mẫn đào thải trong vòng vì tố chất tâm lý đạt chuẩn.
Buổi tối lúc thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, Vương Mẫn vẫn kìm mà nấc lên.
An An và Mã Tĩnh ở bên cạnh nên an ủi thế nào, chỉ thể im lặng cạnh Vương Mẫn.
Vương Mẫn một hồi : "Tớ thực sự nỗ lực hết sức , tớ cũng tại lúc đó đầu óc trống rỗng, thế mà nhắm thẳng con tin. Tớ thực sự..."
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, cô òa nức nở.
Mã Tĩnh xuống cạnh cô, khoác vai cô: "Thôi nào, chúng đừng buồn nữa. Chẳng đó , bất kể kết quả thế nào, ít nhất cũng tham gia. Vả , nếu thật sự ở , con đường phía còn vất vả hơn nhiều."
Vương Mẫn lau nước mắt: " tớ cứ thế mà về thì sẽ nhạo mất. Tuy tớ thật, nhưng trong lòng vẫn ở mà. Tớ nỗ lực dự án Người Sói cũng là vì yêu thích. Tớ... lúc đó tớ rốt cuộc nghĩ cái gì ."
Mã Tĩnh thở dài: "Tớ hiểu. Tuy tớ ở , nhưng còn thì ? Lần tới là đối kháng đầm lầy, tớ lòng tin, dù về thể lực chúng cũng thua kém các bạn nam ."
Vương Mẫn quệt nước mắt sang an ủi Mã Tĩnh: "Cậu đừng nghĩ , trụ đến vòng là giỏi , đội đặc nhiệm nào mà chẳng . Hơn nữa, chúng còn thành chương trình đại học mà, nghiệp xong phân công công tác chắc chắn sẽ tệ ."
Mã Tĩnh ôm lấy cô: "Cậu xem, lúc an ủi tớ thì nghĩ những điều , thực con đường chúng đối mặt là như thôi. Cảm ơn sự khích lệ của các trong thời gian qua, tớ sẽ cố gắng, nhưng cũng đừng nản lòng. Biết chúng phân về cùng một đơn vị đấy."
An An xổm xuống mặt Vương Mẫn: " , trở về cũng chẳng chuyện gì mất mặt, ít nhất cũng nỗ lực vượt qua cửa ải đầu tiên, tiến vòng sơ khảo . Không chúng thực lực kém, mà là đối thủ quá mạnh thôi."
Vương Mẫn đôi mắt to tròn long lanh nước của An An, đột nhiên bật : "An An, chính là cái đối thủ mạnh mẽ đó đấy. Tớ hy vọng thể trụ đến cuối cùng, là thể ở ."
An An gãi đầu: "Tớ cũng chẳng , nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức, vả học viên khóa ai cũng giỏi cả."
Vương Mẫn đưa tay nhéo nhẹ má An An: "Mặc kệ khác thế nào, vẫn là mạnh nhất trong mấy đứa tụi , đến lúc đó tớ chờ tin của nhé."
An An mắt cong cong bảo: "Được, tớ nhất định sẽ cố gắng."
Vương Mẫn sực nhớ điều gì: "Còn nữa, thời gian tới nhất định phân tâm đấy."
An An "ơ" một tiếng: "Tớ phân tâm , ngày nào tớ chẳng nỗ lực?"
Vương Mẫn lắc đầu: "Tớ , , thỉnh thoảng cứ thả hồn treo ngược cành cây. Có tâm sự gì thì cứ đợi trận chung kết hãy tính. Thôi, tớ cũng bi lụy nữa, núi cao đường dài, chúng duyên ắt sẽ gặp ."
Nói đoạn cô mạnh tay lau nước mắt, dậy bắt đầu dọn đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1250-cong-bang-canh-tranh.html.]
An An và Mã Tĩnh giúp cô một tay.
Lúc cảm xúc của Vương Mẫn định hơn nhiều, cô xếp đồ kể: "Bố tớ cũng là quân nhân, hồi nhỏ ông nuôi dạy tớ như con trai thôi. Ông vì thương nên giải ngũ, trong lòng vẫn còn nhiều điều tiếc nuối lắm. Mẹ tớ bảo lúc tớ mới đẻ, ông là con gái thì thất vọng lắm, cứ bảo thằng cu thì lính kiểu gì."
" ông vẫn cưng tớ. Từ lúc tớ còn bé tí dắt tớ chạy bộ rèn luyện , chịu ảnh hưởng từ bố nên tính cách tớ cũng giống con trai. Các đừng thấy tớ tên Vương Mẫn mà lầm, chữ 'Mẫn' là trong mẫn tiệp đấy. Ban đầu bố tớ định đặt tên là Vương Tiệp cơ. Mẹ tớ c.h.ế.t sống đồng ý, bảo một đứa con gái xinh xắn thế gọi là Vương Tiệp."
Mã Tĩnh bên giường Vương Mẫn: "Cậu đang lo chú tin sẽ thất vọng lắm ?"
Vương Mẫn gật đầu: "Phải, hồi tớ báo với ông tớ đăng ký dự án Người Sói , bố tớ vui hết . Mẹ tớ bảo ông gác điện thoại bảo bà mấy món nhắm để uống rượu. Còn bảo ngoài gặp ai cũng khoe là con gái nhà tiền đồ lắm. Nếu để bố tớ tớ loại ngay từ vòng đầu, chắc chắn ông sẽ thất vọng lắm."
Nói xong cô , cô thể hình dung vẻ mặt thất vọng của cha .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An An giúp cô đóng vali : "Không , họ lo lắng cho sự an của chúng hơn, mong chúng bình an hơn đấy. Bố tớ mà tớ loại, chắc chắn sẽ bắt tàu hỏa xuyên đêm đến đón tớ về ngay."
"Mẹ tớ cũng , gì quan trọng bằng việc chúng bình an khỏe mạnh cả."
Mã Tĩnh gật đầu: ", họ tự hào vì chúng là lẽ đương nhiên, nhưng quan tâm đến an nguy của chúng hơn. Yên tâm , chú sẽ thất vọng , ông vẫn sẽ thấy con gái là xuất sắc nhất."
An An gật đầu lia lịa. Nhìn cảnh Mã Tĩnh ôm Vương Mẫn, cô bỗng thấy quen thuộc lạ thường, cứ như từng thấy ở đó .
Hơn nữa trong lòng còn thấy chua xót, chút thoải mái, cái cảm xúc kỳ lạ cô cũng diễn tả nổi.
Cuối cùng, khi tiễn Vương Mẫn xuống lầu, tâm trạng mới khá hơn một chút.
Vương Mẫn đeo ba lô, xách vali chào tạm biệt An An và các bạn: "Được , cần tiễn nữa , nhớ giữ liên lạc qua thư từ nhé? Tuyệt đối đừng quên thư cho tớ đấy. Tớ về cũng sẽ thư cho các ."
Cô vẫy tay với An An: "An An cố lên, chờ tin của ."
Đợi đến khi chiếc xe đón Vương Mẫn khuất, Mã Tĩnh mới khoác vai An An ngược về: "An An, dạo tâm trạng , là vì Ôn Tranh ?"
Câu hỏi đột ngột của Mã Tĩnh khiến An An kịp trở tay: "Sao hỏi thế?"
Mã Tĩnh bảo: "Bởi vì, tớ thấy thích Ôn Tranh."
An An lên tiếng, chỉ nghi hoặc Mã Tĩnh.
Mã Tĩnh cũng bình thản cô: "Mặc dù và Ôn Tranh lớn lên cùng từ nhỏ, nhưng tớ cũng sẽ rút lui ."
An An hiểu lắm ý tứ của câu : "Cậu ý gì?"
Mã Tĩnh cô: "Ý tớ là, cho dù và Ôn Tranh là thanh mai trúc mã, cũng ngăn việc tớ cũng thích . Chỉ cần hai chính thức yêu ngày nào, tớ sẽ cạnh tranh công bằng với ngày đó."
An An nhíu mày: "Cậu nhảm gì thế? Chúng vẫn là sinh viên, quy định điều lệ yêu đương mà. Thích là việc của , cần đến đây thách đấu với tớ."
Cô nàng nhỏ nhắn vẫn tinh ranh, hề cuốn theo lời của Mã Tĩnh.