Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1248: Thương con nhiều hơn một chút
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:39:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh còn kịp rời giường tiếng gõ cửa của An An cho giật . Cô lấy tay che mắt, lo lắng hỏi Chu Thời Huân: "Anh xem mắt em sưng dữ lắm ? An An sơ hở gì ?"
Chu Thời Huân thành thật đáp: "Sưng lắm, An An thông minh như , chắc chắn là giấu nổi ."
Thịnh An Ninh sợ càng để lâu An An càng nghi ngờ, bèn giục Chu Thời Huân: "Anh mau mở cửa , kẻo con bé sinh nghi."
Chu Thời Huân mở cửa, An An lao : "Bố đang gì thế ạ? Muộn thế mà vẫn dậy? Con đến gọi ăn sáng đây."
Vừa cô hớn hở nhào tới cạnh giường, lập tức phát hiện điểm bất thường của Thịnh An Ninh. Chưa kịp để cô hỏi, Thịnh An Ninh nghẹn ngào vươn tay ôm chầm lấy An An: "Hức hức, An An, cục cưng của ."
An An giật b.ắ.n : "Mẹ, thế? Có chuyện gì xảy ạ? Mẹ đừng mà, mau cho con xảy chuyện gì?"
Thịnh An Ninh ôm c.h.ặ.t An An, nức nở: "Đêm qua mơ, lòng đau như cắt. Mẹ mơ thấy con lấy chồng tận phương Nam, mấy năm trời chẳng thèm về thăm nhà, đến lúc sinh con con bé cũng mấy tuổi mà chẳng nhận bà ngoại ."
An An vốn dĩ thấy thì trong lòng xót xa rơi nước mắt, nhưng Thịnh An Ninh xong thì dở dở : "Mẹ ơi, con sợ c.h.ế.t khiếp, cứ tưởng chuyện gì lớn lắm. Mẹ đừng nữa, thế con cứ tưởng với bố cãi đấy."
Thịnh An Ninh rút tờ giấy ăn lau mặt: "Mẹ mà cãi với bố con thì ."
An An liên tục gật đầu: " ạ, bố con cũng chẳng dám cãi với . Mẹ nín , kẻo nhỡ để mợ với cô là đấy."
Thịnh An Ninh hừ một tiếng: "Cái đồ lương tâm, con lúc mơ thấy đứa trẻ bằng ánh mắt xa lạ, đau lòng đến nhường nào, con bảo thể buồn ?"
Nói đoạn định tiếp, An An lúc còn tâm trí nào mà nghi ngờ, vội vàng dỗ dành: "Được , đó chỉ là mơ thôi, tính mà. Con hứa với , dù con ở , mỗi năm con đều về thăm . Cho dù con về , cũng thể đến thăm con mà."
Vừa cô lau nước mắt cho Thịnh An Ninh: "Ôi chao, mắt sưng húp thế , là bao lâu nữa. Mẹ mà cứ thế ngoài để Chu Chu thấy, nó tưởng bố bắt nạt cho xem."
Thịnh An Ninh bình tĩnh một chút: "Chắc là tối qua uống nhiều nước, vốn dĩ phù nề, sáng xúc động nên mới sưng to thế ."
An An khoác vai Thịnh An Ninh: "Người kiên cường và xinh của con, nhè trông cũng đáng yêu lắm. Mà con ngờ đa sầu đa cảm thế đấy, con nhất định sẽ giận ."
Chu Thời Huân mang một chiếc khăn ấm tới: "Chườm mắt một lát chắc sẽ đỡ hơn. Bố bảo với con , mấy cái đó chỉ là mơ thôi, tính , mà con cứ tin."
An An càng tin sái cổ lời của bố: " ạ, mơ vốn dĩ là chuyện lộn xộn mà. Con còn mơ thấy cùng hai thực hiện nhiệm vụ nữa cơ. Bố bảo tụi con thể cùng thực hiện nhiệm vụ chứ."
Thịnh An Ninh thấy giấc mơ của An An, tim cô thắt vì đau đớn. Cô lau nước mắt, gượng : "Phải đấy, các con thể cùng thực hiện nhiệm vụ , giấc mơ của con cũng hoang đường thật. Thôi , rửa mặt đây, chúng cùng ăn. , Chu Chu ?"
An An đỡ dậy: "Lúc con mới đến thấy ngoài , bảo là gặp ai đó."
Thịnh An Ninh tò mò: "Vị giáo quan thần dũng vô song của nó ?"
An An lắc đầu: "Hình như , cụ thể thế nào con cũng rõ, chạy nhanh như bay, con cũng chẳng rõ gì. Hôm qua còn bảo là đặc biệt đến thăm con, kết quả đúng là đồ l.ừ.a đ.ả.o, mới với con vài câu chạy mất tăm . Con thấy rõ ràng là đến thăm thần tượng thì ."
Thịnh An Ninh bật : "Cũng mà, con thấy thần tượng của hai con đổi nhiều ? Không còn tùy tiện như nữa."
An An nghĩ cũng thấy đúng: "Thật thế ạ, Chu Chu đối xử với Ôn Tranh hơn hẳn, chứ đây thái độ tệ lắm."
Thịnh An Ninh phòng vệ sinh rửa mặt, soi gương thấy đôi mắt sưng như hai hạt hạnh đào, tiếng An An ríu rít bên ngoài, lòng cô chua xót trào nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1248-thuong-con-nhieu-hon-mot-chut.html.]
Thật thể ngờ , kiếp con bé đáng thương đến thế.
Cô lặng một hồi lâu, ép bản bình tĩnh mới bước ngoài.
An An hớn hở chạy tới khoác tay : "Đi thôi ạ, ăn sáng thôi. Hôm nay con xin giáo quan nghỉ nửa buổi, thể ăn xong bữa trưa mới về. Ăn sáng xong thể qua khu Nam Tam Điều dạo phố, đồ ở đó rẻ lắm. , còn trung tâm thương mại Phương Đông nữa, đồ trong đó cũng ."
Thịnh An Ninh thấy An An vẻ khá rành khu : "Bình thường con cũng thời gian dạo phố ?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An An thở dài: "Làm gì ạ, cái trung tâm thương mại Phương Đông đó là bọn con xe buýt qua nên thấy thôi. Chỗ đó là trung tâm thành phố, sầm uất nhất đấy, con cũng chỉ và thấy lúc ngang qua chứ đó nào."
Thịnh An Ninh mỉm xoa đầu con gái: "Vậy lát nữa chúng xem thử. Bữa sáng con ăn gì nào?"
An An nghĩ ngợi: "Gần đây cũng chẳng món gì đặc sắc lắm, chắc chỉ quẩy với sữa đậu nành thôi ạ."
Thịnh An Ninh phản đối: "Được, ăn đại chút gì đó , trưa nay chúng trung tâm thành phố ăn bữa thịnh soạn."
Ba rời khỏi phòng, khi xuống đến đại sảnh, thật bất ngờ khi thấy Ôn Tranh đang đợi ở đó.
Thịnh An Ninh thấy lạ: "Ôn Tranh, cháu đến lâu ? Sao đến mà lên phòng?"
Ôn Tranh ngượng ngùng : "Dạ cũng lâu lắm ạ. Cháu nghĩ hẳn là ở đó chuyện riêng với một lát nên cháu đợi ở ."
Thịnh An Ninh trách khéo: "Cháu xem cháu kìa, vẫn khách sáo thế. Chúng đều là một nhà, chuyện gì mà cháu chứ. Lần đừng khách sáo nữa, cứ trực tiếp lên lầu tìm chú thím, ?"
Ôn Tranh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, thím ạ."
Thịnh An Ninh bấy giờ mới hài lòng gật đầu: "Thế mới chứ. Đi thôi, ăn . Lát nữa Ôn Tranh rảnh ? Cùng dạo với cả nhà nhé?"
Ôn Tranh gật đầu: "Cháu xin nghỉ đến ba giờ chiều, thể tiễn chú thím ga tàu hỏa mới về ạ."
An An reo lên: "Con cũng xin nghỉ đến ba giờ, là chúng thể cùng tiễn bố ."
Thịnh An Ninh mỉm đôi mắt sáng lấp lánh của con gái, cô bí mật nhéo nhẹ tay con một cái nháy mắt trêu chọc.
An An tinh nghịch thè lưỡi: "Mau thôi, con đói bụng lắm ."
Cả nhà bốn ăn sáng xong thì dạo phố. Thịnh An Ninh vốn định mua cho hai đứa nhỏ ít đồ, nhưng bất kể định mua gì, An An đều một câu: "Không mang ạ, tuyệt đối mang ."
Cuối cùng, họ đành tầng sáu của trung tâm thương mại ăn một bữa đồ Tây.
Ăn xong, họ tiễn Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân ga tàu.
Cứ hễ nghĩ đến việc xa con gái, vành mắt Thịnh An Ninh đỏ lên. Chu Thời Huân phía âm thầm cấu nhẹ khuỷu tay cô để nhắc cô kiềm chế cảm xúc.