Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1241: Cảnh tượng trong mơ sao mà quen thuộc thế

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Tranh khỏi ga tàu tìm thấy An An, bèn tìm thêm một vòng nữa, vẫn thấy .

Anh đến trường , xác định An An về trường. Tính toán theo thời gian thì lẽ An An đến nơi . Đã về trường thì suy đoán của là đúng: An An xảy chuyện.

Anh vội vàng xin nghỉ ở trường, khu vực gần ga tàu bắt đầu tìm kiếm. Cũng thật tình cờ, bắt gặp phụ nữ bế đứa trẻ lúc , thấy bà bế đứa bé từ quán bánh mì kẹp thịt lừa.

Để tránh rút dây động rừng, xem ngay mà canh giữ ở gần đó, thấy Lý Hồng từng từ bên trong .

Anh cứ thế canh giữ cho đến khi trời hửng sáng ngày hôm , thấy một chiếc xe chở lợn dừng cửa quán. Chỉ điều chắn tầm mắt nên thấy khiêng lên xe .

Ôn Tranh đoán An An thể ở chiếc xe đó, theo hướng xe rời lập tức báo án. Vì An An mất tích đủ 48 tiếng nên cảnh sát cho lập án, đến khi Ôn Tranh nổi giận, họ mới đồng ý xuất quân.

An An xong thì "a" một tiếng: "Anh em nhốt chung một xe với lợn mà mau cứu em, đó hôi lắm ."

Ôn Tranh bất đắc dĩ: "Anh cố gắng đuổi theo nhanh nhất thể , nếu lúc đó tay ngay, sợ sẽ em thương, vả cũng rõ đối phương rốt cuộc bao nhiêu ."

An An kiễng chân vỗ vỗ vai Ôn Tranh: "Vậy là vẫn bình tĩnh đấy, em học tập mới ."

Ôn Tranh đưa An An ăn cơm, qua đồn công an lấy hành lý mà họ thu giữ từ quán bánh mì thịt lừa, đó mới đưa cô về trường.

Đợi An An hẳn cổng trường, Ôn Tranh mới rời .

Trần Bình Bình thấy An An về thì vui mừng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Cậu ? Không xảy chuyện gì chứ? Bọn lo c.h.ế.t ."

An An ngạc nhiên: "Các đều gặp chuyện ?"

Cô còn tưởng Ôn Tranh đến đây tìm thấy thì chỉ xin nghỉ phép hộ thôi chứ.

Trần Bình Bình gật đầu: " , lúc bạn của đến tìm , sắc mặt khó coi lắm, cảm giác như đang gặp nguy hiểm cực lớn . , bạn nam đó học trường nào thế? Hình như đây thấy qua thì ."

An An thắc mắc: "Chắc là thấy , học trường , đang học ở tận tỉnh Tương . Đó là một trai của ."

Trần Bình Bình chút tin: "Anh trai á? Anh trai sinh đôi ? Nhìn hai chẳng giống tí nào. Với cái dáng vẻ cuống cuồng tìm hôm qua, cứ tưởng là bạn trai cơ."

An An khựng , vội vàng bịt miệng Trần Bình Bình: "Ôi trời, đừng lung tung, bọn lớn lên bên từ nhỏ, thiết như em ruột . Mắt mũi kiểu gì mà nghĩ là bạn trai thế."

Trần Bình Bình thấy xung quanh , bèn ghé sát tai An An: "Mình dám khẳng định, bạn nam đó thích , thật sự thích ? Nếu thích thì rõ ràng sớm với , kẻo để lún sâu quá là trách nhiệm của đấy."

An An nhíu mày: "Nghiêm trọng ?"

Trần Bình Bình gật đầu: " thế, là chúng đ.á.n.h cược , cược thanh mai trúc mã thích ."

An An gì, chút ngẩn ngơ.

Trần Bình Bình khoác vai An An: "An An, thật sự chút cảm tình nào với bạn nam ? Anh trai trúc mã của ."

An An đầu Trần Bình Bình: "Bọn lớn lên cùng , chính là trai và em gái mà."

Trần Bình Bình : "An An ngốc, thử xem trai trúc mã đối xử với ? Nếu một ngày nào đó với nữa, mà với cô gái khác, thấy buồn ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1241-canh-tuong-trong-mo-sao-ma-quen-thuoc-the.html.]

Thấy An An định mở lời, Trần Bình Bình vội ngăn : "Bây giờ đừng trả lời vội, về nhà suy nghĩ kỹ ."

Nói xong giục An An mau báo danh.

...

Khoảng thời gian tiếp theo An An bận rộn huấn luyện và lên lớp, cũng thời gian nghĩ ngợi chuyện . Dẫu thỉnh thoảng nhớ đến, cô cũng sẽ vội vàng phớt lờ, cố ý nhảy qua chủ đề đó.

Dịp Tết Đoan Ngọ, nhà ăn thêm món, Trần Bình Bình còn lén lấy cho An An một quả táo, hai ăn xong bèn sân vận động dạo.

Trần Bình Bình xem giờ, nhét quả táo tay An An: "Đặc biệt lấy cho đấy, thấy lúc nãy chẳng ăn mấy. Hôm nay thức ăn ngon thế cơ mà, ? Có tâm sự gì ?"

An An nhận lấy quả táo, lắc đầu: "Không , tại hai tối nay cứ mơ, tỉnh dậy nhớ hết , chỉ nhớ trong mơ chạy mệt, xảy nhiều chuyện, còn đau lòng nữa. Tỉnh dậy chẳng nhớ gì cả, thấy bực bội lắm."

Trần Bình Bình kéo cô băng ghế xuống: "Không , chắc chắn là do dạo mệt quá thôi, ban ngày các huấn luyện nhiều thế cơ mà."

An An nhíu mày: "Không đúng, nếu huấn luyện mệt thì lẽ ngủ mộng mị mới , mơ mỗi ngày, mà nào mơ thấy cũng giống , chỉ là sáng quên sạch."

Trần Bình Bình an ủi An An: "Vậy là do dạo tâm trạng căng thẳng quá, sắp thi cử gì , vì lo lắng nên ban đêm mới mơ."

An An ngẫm nghĩ một chút: "Bình Bình, bao giờ gặp trường hợp thế ? Kiểu như thấy một cảnh tượng hoặc thấy lời đối thoại nào đó, mà cứ thấy như nó từng xảy ."

Trần Bình Bình gật đầu: "Có chứ, hồi nhỏ về nhà bà ngoại, rõ ràng là đầu nhưng cứ thấy con đường đó qua . Với cũng gặp chuyện như , lúc hai đang trò chuyện, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng đây từng xuất hiện."

An An "ừm" một tiếng: ", chính là như , dạo cũng gặp , nhưng cũng chắc là đây từng xảy thật, là do hiệu ứng tâm lý gì đó."

Trần Bình Bình cũng giải thích rõ : "Dù thì cũng từng về nhà bà ngoại đó, đó là đầu tiên. Chẳng lẽ là ký ức tiền kiếp . Cậu đừng suy nghĩ lung tung nhé, càng như buổi tối càng dễ mơ đấy. Lúc tinh thần lo âu cũng dễ mơ thấy những giấc mơ mệt mỏi."

An An nghĩ , những giấc mơ gần đây khi tỉnh dậy quả thật mệt mỏi: "Chẳng lẽ dạo lo âu? cảm thấy lo âu ."

Trần Bình Bình rộ lên: "Cái mà cảm nhận , đều là trong tiềm thức cả thôi. Cậu xem sức ăn của còn giảm nữa kìa, đang tâm sự ."

An An cầm quả táo lặng lẽ c.ắ.n một miếng, trong lòng vẫn thông suốt, cô mà lo âu chứ? Dẫu là kỳ thi Kế hoạch Người Sói sắp tới cũng thể khiến cô lo âu .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Trần Bình Bình đột nhiên khoác vai An An: "An An, kể cho một bí mật nhé."

An An đầu cô: "Bí mật gì?"

Trần Bình Bình còn cẩn thận quanh: "Mình yêu , đừng kể cho ai đấy nhé."

An An gật đầu: "Ừm, , nhưng cẩn thận đấy, nếu nhà trường phát hiện sẽ ảnh hưởng đến kết quả nghiệp. Trường hợp nghiêm trọng còn buộc thôi học đấy."

Trần Bình Bình thở dài: " , bọn cẩn thận , bình thường gặp cũng chuyện, thư còn gửi cho một bạn chung của cả hai, nhờ đó chuyển ."

An An chút khâm phục: "Các đúng là cách thật, nghĩ tới khi nghiệp mỗi một phương, ngộ nhỡ phân về cùng một chỗ thì tính ?"

 

Loading...