Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1237: Chớm lộ tài năng

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Tranh An An với ánh mắt chuyên chú: "Anh thi Kế hoạch Người Sói là vì ở cùng một nơi với em, để còn chăm sóc em."

An An ngẩn một lát ha hả: "Em lớn thế , cũng cần chăm sóc chứ."

Ôn Tranh mỉm : "Không , cũng thể thi đỗ mà."

Sự chú ý của An An lập tức dời : "Sao đỗ , thành tích của như , chắc chắn sẽ đỗ thôi. Có điều huấn luyện cực khổ lắm, xác định chứ?"

Ôn Tranh gật đầu: "Anh nộp đơn đăng ký ."

An An do dự một chút: " nếu em thi đỗ cũng sẽ , còn đỗ thì ?"

Ôn Tranh nhẹ: "Anh sẽ ."

An An gì, chỉ đám đông như đang suy nghĩ điều gì đó.

An An lên tàu , Ôn Tranh tiễn cô lên xong mới soát vé phần .

Trên tàu vẫn đông đến mức chỗ đặt chân. An An , nhưng cạnh cô một bà bác mua vé , thấy bác bế theo đứa nhỏ nên cô nhường ghế của cho bác .

Bà bác luôn miệng cảm ơn: "Cảm ơn cháu nhé, cô bé bụng quá, cháu là bộ đội ?"

An An gật đầu: "Bác đừng khách sáo, đây là việc cháu nên ạ."

Không , nụ mặt bà bác bỗng khựng một chút, gật đầu bế đứa trẻ xuống, thêm với An An câu nào nữa.

An An cũng để tâm, trái cô gái đối diện bà bác — lẽ cũng là sinh viên — đang tò mò An An: "Bạn học đúng ? Người tiễn bạn là bạn trai nhà thế?"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An An gật đầu: "Vâng, học."

Còn về quan hệ với Ôn Tranh, cô giải thích nhiều.

Cô gái cũng chừng mực, thấy An An thì hỏi dồn: "Bạn qua đây với , chúng chen một chút là mà."

An An lắc đầu: "Thôi cần , ba tiếng thôi, loáng cái là đến nơi ."

Cô gái vẫn nhiệt tình: "Ba tiếng cũng mệt lắm, bạn mau đây đừng khách sáo. Mình đến Thạch Thị học sư phạm, chắc bạn cũng thế nhỉ. Đến lúc đó chúng thể cùng xuống xe."

Tính thời gian thì cũng đoán An An xuống cùng ga với cô .

Chưa đợi An An kịp phản ứng, cô gái kéo An An xuống cạnh : "Bạn xem, chẳng chật chút nào đúng . Mình tên Lý Hồng, học ở Đại học Sư phạm."

An An gật đầu, bỗng dưng cho đối phương tên thật: "Mình tên Thịnh An An."

Lý Hồng "oa" một tiếng: "Tên bạn đáng yêu thật đấy, gọi bạn là An An nhé?"

An An lấn chiếm bên trong khó chịu nên dậy: "Được chứ, nhưng vẫn nên thì hơn."

Lý Hồng định tiếp thì đứa bé trong lòng bà bác đối diện cứ mãi thôi, khiến Lý Hồng nhịn mà nhíu mày.

An An chỉ quan sát bà bác luống cuống dỗ dành đứa nhỏ, miệng vẫn ngừng lẩm bẩm: " là cái nợ mà, cứ lóc cái gì ? Mày mà còn nữa là tao đưa mày tìm mày đấy."

Đứa bé mới mấy tháng tuổi, lúc chỉ thấy trong miệng hai cái răng cửa.

An An từng thấy Đường Đường và Hanh Hanh lúc nhỏ, mờ ảo nhớ rằng lúc năm sáu tháng tuổi chúng cũng hai cái răng. Vậy nên đứa trẻ chắc cũng tầm năm sáu tháng, nhưng bà bác mấy lời đó, đứa trẻ liệu hiểu ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1237-chom-lo-tai-nang.html.]

Tiếng của đứa bé mỗi lúc một xé lòng, mắt nhắm nghiền, miệng há hốc, nước mắt chảy dài từ khóe mắt. Cảm giác như giây nó sẽ đến đứt .

Lý Hồng chút chịu nổi: "Bác ơi, đây con cháu nhà bác mà bác chẳng dỗ dành gì cả, bác xem nó đói vệ sinh ? Cứ thế ảnh hưởng nghỉ ngơi quá."

Bà bác vội vàng phân trần: "Xin , xin nhé, đây là cháu nội . Con trai con dâu đều đang thuê ở Kinh Thành, định đưa nó về quê trông giúp."

"Nó đói thì cũng chịu thôi, đành nhịn đến lúc xuống ga mới kiếm cái gì cho nó ăn ."

Lý Hồng bực : "Bác cũng thật là, xa mà mang theo đồ ăn cho trẻ con, đứa bé nhỏ thế dọc đường chắc chắn sẽ đói chứ. Chẳng lẽ cứ để nó mãi đến lúc xuống ga ? Bác sợ nó lả ."

Bà bác vẫn đang xin : "Ngại quá, rõ ràng lúc cho ăn no nê , ai ngờ tự dưng ."

Vừa , bà bế đứa trẻ xốc mạnh liên hồi, càng xốc đứa bé càng dữ hơn.

Lý Hồng đột nhiên bật dậy, kéo tay An An: "Ồn quá, chúng đằng chuyện ."

Nói nháy mắt với An An, hiệu về phía đoạn nối toa tàu.

An An vẫn thấy tò mò nên theo. Lý Hồng quanh thấy cách chỗ đủ xa mới nhỏ giọng với An An: "Mình nghi bà bác mìn, đứa bé đó chắc chắn con cháu nhà bà ."

An An ngẩn : "Sao bạn ? Nhìn từ chỗ nào thế? Mình thấy bà bác đó trông cũng thật thà mà."

Lý Hồng An An mấy cái: "Chắc bạn còn nhỏ, gia đình bảo bọc kỹ quá nên qua mấy chuyện . Bạn xem đứa bé như thế mà bà chẳng hề lo lắng, chỉ dỗ dành qua loa. Hơn nữa chuyện trẻ con nhỏ thế mà chuẩn đồ ăn, chẳng lẽ định để nó nhịn suốt ?"

An An cảm thấy cô cũng lý: "Vậy giờ ? Chúng nên tìm trưởng tàu hoặc cảnh sát đường sắt để báo cáo."

Lý Hồng lắc đầu: "Chưa , đây cũng mới là nghi ngờ của thôi, chúng cứ quan sát thêm . Đứa bé nhỏ thế chắc chắn vẫn đang b.ú sữa, bà tổng mang theo bình sữa chứ. Để qua hỏi thử, nếu bà đến cái bình sữa cũng thì tám chín phần mười là mìn ."

An An Lý Hồng, ánh mắt thoáng qua một tia sáng tối khó đoán, gật đầu đầy nghiêm túc: "Được."

Hai cùng chỗ , đứa bé vẫn đang , bà bác bế đứa nhỏ cuống cuồng hết cả lên.

Lý Hồng bà bác: "Bác ơi, đứa nhỏ cứ mãi thế cách , là thế , bác đưa bình sữa của bé cho cháu, cháu hỏi xem trong toa ai sữa bột thì mượn cho bé một ít."

Bà bác do dự một chút: "Vậy thì cảm ơn cháu nhé."

Nói một tay bế trẻ, một tay lục tìm trong cái túi vải ghế, tìm hồi lâu: "Ơ kìa, nhớ lúc mang theo bình sữa mà, giờ thấy nhỉ?"

Lý Hồng nháy mắt với An An, xác định đây đúng là mìn .

An An thoáng qua vẻ mặt lo lắng của bà bác, tìm cảnh sát đường sắt.

Rất nhanh đó, trưởng tàu và cảnh sát đến đưa bà bác và đứa trẻ .

Lý Hồng thở phào nhẹ nhõm: "Thật ngờ, thế mà gặp mìn thật."

An An mỉm Lý Hồng: "Bạn giỏi thật đấy, loáng cái lật tẩy mìn."

Lý Hồng chút ngại ngùng: "Anh trai cũng con nhỏ tầm , nghỉ đông ở nhà giúp trông bé nên cũng chút đỉnh. Trẻ con nhỏ thế , xa nhất định mang đủ đồ ăn, bà thế mà mang. Với cả trẻ con thì việc đầu tiên là xem bé vệ sinh , đó mới xem đói . Bạn phụ nữ , bà chẳng hề kiểm tra gì cả."

An An gật đầu: "Vẫn là bạn tinh ý, chẳng để ý thấy mấy cái đó."

Lý Hồng xua tay: "Không , bạn còn nhỏ hiểu cũng là bình thường thôi. , lát nữa đến Thạch Thị, chúng cùng bến xe buýt nhé."

 

Loading...