Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1236: Tâm sự của hai đứa trẻ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh lời của con gái cho phì : "An An của chúng lớn thật , còn tự bảo vệ nữa."
An An hì hì vui vẻ, nghĩ một lúc dặn dò Thịnh An Ninh: "Mẹ, lát nữa nhớ đến thăm chị Kiều Kiều nhé. Mẹ bảo với chị là con , tuyệt đối với Trương Minh Trình nữa, rút bài học xương m.á.u, bao giờ chịu thiệt thòi như nữa."
Thịnh An Ninh cảm thấy lúc con gái thực sự giống như một chị lớn : "Được , tiễn con ga xong sẽ ngay. Mẹ chắc chắn sẽ khuyên nhủ Kiều Kiều thật kỹ."
An An bấy giờ mới yên tâm: "Vậy thì , con chị Kiều Kiều chuyện dại dột nữa."
Về đến nhà, Chu Hồng Vân chuẩn sẵn bữa sáng, đang sốt ruột đợi con An An về. Thấy Thịnh An Ninh và An An bước cửa, bà mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng về , bà còn lo hai con kịp chuyến tàu đấy. Bà còn tính nếu kịp thì An An thể ở nhà thêm một ngày."
An An hì hì , chạy khoác tay Chu Hồng Vân: "Thế ạ, con về trường đúng giờ. Nếu về muộn là trừ điểm thi đua đấy."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Hồng Vân tò mò: "Kiều Kiều ? Đứa nhỏ đó mà ngốc thế, nghĩ đến chuyện tự sát?"
Thịnh An Ninh thở dài: "Không ạ, trẻ con còn nhỏ, gặp chút chuyện là nghĩ thông."
Chu Hồng Vân nhíu mày: "Trẻ con bây giờ vẫn còn kiêu kỳ quá. Nhà Kiều Kiều mỗi nó nên chiều chuộng từ nhỏ. Đi học sinh hoạt từng gặp trắc trở gì, nên chỉ cần chút chuyện ý là nghĩ quẩn ngay. Sau khuyên bảo nó cho , đứa trẻ lớn thế mà mất thì bố nó sống nổi."
Thịnh An Ninh , nhưng với Chu Hồng Vân việc Kiều Kiều tự sát là vì chuyện tình cảm, tránh để già suy nghĩ lung tung.
Cô giục An An rửa mặt, ăn sáng, đưa con bé ga tàu.
Ôn Tranh cũng cùng An An, nhưng hai hai tuyến khác .
Lần , Ôn Tranh đòi đưa An An đến tận trường nữa. Hai im lặng ở hàng ghế xe taxi, Thịnh An Ninh ở ghế phụ lái.
Thịnh An Ninh cảm thấy khí quá yên tĩnh, bèn đầu Ôn Tranh đang trầm mặc và An An đang chống cằm ngoài cửa sổ: "Ôn Tranh, nghỉ hè năm nay các con nghỉ sớm ?"
Ôn Tranh lắc đầu: "Con cũng ạ, nhưng nghỉ hè năm nay lẽ con về."
Thịnh An Ninh kinh ngạc: "Tại ? Nghỉ hè cũng hai tháng mà, nếu con về thì ?"
Ôn Tranh mím môi: "Con viếng mộ bố và bà nội con."
Thịnh An Ninh tán thành: " là nên thăm bố và bà , còn cả dì của con nữa, thời gian cũng nên ghé qua. Nếu thì nghỉ hè về cũng , đợi nghỉ đông về ăn Tết là ."
An An đột nhiên đầu : "Mẹ ơi, nghỉ hè con cũng về."
Thịnh An Ninh thấy lạ: "Sao nghỉ hè con cũng về? Không về thì con ? Dù trường hoạt động gì thì bận xong cũng thể về mà."
An An do dự một chút: "Con việc khác, nếu thời gian thì con về, thì thôi ạ. Đợi đến nghỉ đông nhé, Ôn Tranh đến nghỉ đông mới về thì con cũng thế."
Thịnh An Ninh liếc con gái: "Lát nữa con tự với bố . Con lén lút chuyện gì khiến tim tụi đập nhanh đấy."
An An hì hì : "Mẹ ơi, chẳng tin tưởng con chút nào cả."
Thịnh An Ninh hứ một tiếng: "Giờ con chủ kiến lớn quá , tụi dám tin . Tóm gì thì , để thương, cũng hại chính ."
An An gật đầu lia lịa: "Vâng, yên tâm . Con nếu con thương thì , bố, ông nội và cô nội là xót nhất. Cho nên con chắc chắn sẽ bảo vệ thật , để thương ."
Thịnh An Ninh gật đầu: "Thế còn . Chứ nếu con hiểu chuyện sớm thế thì bố con lo nghĩ đến bạc cả đầu."
An An lè lưỡi gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1236-tam-su-cua-hai-dua-tre.html.]
...
Đến ga tàu, Ôn Tranh và An An xuống taxi giục Thịnh An Ninh về ngay.
An An trực tiếp cho Thịnh An Ninh xuống xe: "Mẹ ơi, cần tiễn . Hai đứa con mặc quân phục thế , chẳng ai dám đụng ạ. Với tụi con lớn , lạc đường ở ga tàu , về nhanh ."
Thịnh An Ninh bất lực: "Vậy , hai đứa cẩn thận. Nếu chuyện gì, Ôn Tranh nhớ để mắt đến An An, đừng để em bốc đồng."
An An tươi vẫy tay: "Mẹ yên tâm , về nhanh , nhớ thăm chị Kiều Kiều đấy nhé."
Thịnh An Ninh chỉ đành lưu luyến vẫy tay chào con gái, xe rời .
Đợi taxi xa, An An mới Ôn Tranh: "Đi thôi, chúng , vẫn còn chỗ ."
Kết quả là cô nghĩ quá nhiều. Lúc đúng cao điểm sinh viên nhập học, cả phòng chờ đông nghịt , đừng là chỗ , ngay cả đất cũng đầy , vệ sinh cũng khó khăn.
May mà đang là mùa đông nên bên trong cũng quá nóng.
An An một lượt thở phào: "Trời đất, cảm giác như cả cái Kinh Thành đều đổ dồn về đây ."
Ôn Tranh khăng khăng xách hành lý cho cả hai: "Hay là tìm chỗ nào ăn uống tạm? Đối diện chẳng tiệm KFC ?"
An An lười : "Thôi, cứ một lát, cũng đầy một tiếng nữa là tàu chạy, còn ngắn hơn thời gian nghiêm lúc huấn luyện nhiều."
Ôn Tranh bèn cùng cô. Hai nép một góc đám đông nhốn nháo.
An An đột nhiên lười biếng lên tiếng: "Ôn Tranh, dối em ? Nghỉ hè chỉ thăm chú và bà nội đúng ? Anh chắc chắn còn việc khác."
Ôn Tranh cô một cái, cũng lấy lạ: "Cái 'việc quan trọng' mà cô , là định thi 'Kế hoạch Người Sói' ? Chẳng đó cô bảo bỏ cuộc ?"
An An lắc đầu: " bỏ cuộc thật, nhưng dự định khác. Hơn nữa chỉ chứng minh bản một chút thôi."
Ôn Tranh cô: "Vậy ngộ nhỡ chọn thì ?"
An An nheo mắt : "Nếu chọn thì chẳng hai lựa chọn ? Vẫn thể chọn khi nghiệp về đơn vị đặc chủng ở Kinh Thành mà."
Nói xong, tâm trạng cô cực kỳ : "Như thể về Kinh Thành . Anh đấy, nếu phân phối nghiệp là về nguyên quán ."
Ôn Tranh chút ngạc nhiên: "Cô thế mà nghĩ đến chuyện khi nghiệp cơ ?"
An An gật đầu đầy tự hào: "Tất nhiên , tính chứ. Sau chuyện với đó, suy nghĩ nghiêm túc. Nếu cứ thế mà nghiệp, chắc chắn về Kinh Thành. Giống như các bên nhà bà ngoại , cả năm chẳng về một , chẳng sẽ hối tiếc ?"
"Nếu để nuối tiếc, thì tìm cách phân về Kinh Thành."
Ánh mắt Ôn Tranh hiện lên ý : "Cô nghĩ đúng lắm. Nếu chú và thím suy nghĩ của cô, chắc chắn sẽ vui."
An An chớp chớp mắt: "Vậy giữ bí mật đấy, đợi đến lúc nghiệp mới tạo cho họ một bất ngờ."
Nói xong cô tò mò: "Thế còn ? Có cũng thi 'Kế hoạch Người Sói' ? Anh là vì điều gì?"