Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1226: Những người bạn mới đều rất tốt

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịnh An Ninh cùng Chu Thời Huân và Ôn Tranh cùng đưa An An tỉnh Ký.

Chu Hồng Vân tiễn họ cửa, vẫn kìm mà đỏ hoe mắt, ôm lấy An An: "Nếu vất vả quá thì cứ gọi điện về nhà, để ông nội cháu nghĩ cách đón cháu về."

An An ôm lấy Chu Hồng Vân: "Cô bà, cô yên tâm , cháu chắc chắn sẽ mất mặt ."

Chu Hồng Vân lẩm bẩm: "Cô trái còn mong cháu bỏ cuộc giữa chừng đấy."

...

Lên tàu hỏa, An An vẫn phấn khích, kéo Thịnh An Ninh đông tây: "Không ngờ tàu đông thế , con một vòng, ước chừng đều là nhập học cả. Không gặp bạn học nào của con nhỉ."

Thịnh An Ninh mỉm : "Thành phố Thạch nhiều trường đại học như , chắc gặp bạn học . Con cứ yên nghỉ ngơi , đợi khai giảng sẽ lúc con bận túi bụi đấy."

Chu Thời Huân lúc đổi thái độ phản đối đó: "An An, thì dù vất vả thế nào cũng kiên trì. Đã chọn lý tưởng của thì đến cùng. Đồng thời cũng bảo vệ bản ."

Thịnh An Ninh liếc Chu Thời Huân, chút bất ngờ khi thấy những lời .

An An gật đầu lia lịa: "Bố yên tâm, con chắc chắn sẽ kiên trì ."

Ôn Tranh suốt dọc đường đều im lặng, lặng lẽ ngoài cửa sổ, mãi đến khi xuống tàu, liền thấy các chị sinh viên khóa của trường An An đến đón tân sinh viên.

Mà phụ cũng chỉ thể đưa đến đây, điều khiến Thịnh An Ninh bất ngờ. Nhìn An An xách hành lý định , cô hỏi: "Không cho đưa trường ? Chúng còn trường xem thử nữa."

Anh sinh viên khóa đến đón niềm nở trả lời: "Chúng em phụ trách đón ở ga, trong khuôn viên trường cũng các học viên chuyên trách tiếp đón, vì cho phép phụ đưa tận trường. Hơn nữa trong trường một thứ thể công khai, mong cô chú thông cảm."

Thịnh An Ninh thất vọng: "Thông cảm thì thông cảm , nhưng lúc cứ nghĩ ít nhất cũng đưa đến cổng trường chứ, ngờ khỏi ga tàu hỏa là xong việc ."

Đột nhiên một trai chạy tới, dáng vẻ năng động cởi mở, lên lúm đồng tiền, nhiệt tình chào hỏi Thịnh An Ninh: "Cô cứ yên tâm, cháu là học viên khóa 96, cứ giao bạn Chu Dĩ An cho bọn cháu, đảm bảo sẽ đưa bạn trường an ."

Cũng chỉ thể như , Thịnh An Ninh tới ôm An An một cái: "Sắp xếp xong xuôi nhớ gọi điện về nhà nhé, còn cả địa chỉ nữa, cần gì thì cứ báo để bố gửi qua."

An An liên tục gật đầu: "Mẹ yên tâm, con định xong sẽ gọi điện cho ngay."

Còn khỏi quảng trường ga tàu, thấy An An rời cùng một nhóm con trai cao lớn, con gái ở trường của họ đúng là cực kỳ hiếm hoi.

Lúc Thịnh An Ninh mới thấy buồn, sống mũi cay cay suýt chút nữa rơi nước mắt: "Ây da, cái con bé , đúng là vô tâm vô tính, mà chẳng thèm đầu một cái."

Ôn Tranh an ủi Thịnh An Ninh: "An An chắc chắn là sợ đầu sẽ thấy cô buồn hơn, nên mới dám đầu đấy ạ."

Thịnh An Ninh dụi mắt: "Cái con bé , bỗng chốc trưởng thành nhỉ."

Trong lòng Chu Thời Huân cũng chẳng dễ chịu gì, lẽ vì chỉ một mụn con gái, cũng lẽ vì An An trông giống Thịnh An Ninh nhất nên càng xót con hơn.

Hơn nữa vì những chuyện mà Mặc Mặc kể, đối với cô con gái , trong sự yêu thương còn thêm phần thương xót.

Thật ngờ, dù cuộc đời mới, quỹ đạo trưởng thành của con bé vẫn hề đổi.

Thịnh An Ninh thấy Chu Thời Huân im lặng, còn buồn hơn cả : "Đằng tiệm sủi cảo, chúng qua đó ."

Ba tiệm sủi cảo, gọi ba phần nhưng chẳng ai tâm trạng ăn uống.

Thịnh An Ninh thấy Ôn Tranh động đũa: "Ôn Tranh, con ăn chút . Vốn dĩ chú thím định tiễn An An xong sẽ ở đây hai ngày, giờ cần bọn nữa, lát nữa ăn xong con đưa chú thím dạo quanh đây một chút."

Ôn Tranh gật đầu: "Vâng ạ."

Thịnh An Ninh tiếp: "Con cũng đừng buồn quá, về trường tĩnh tâm học tập cho , chú và thím đều mong con thành tích , tương lai rộng mở."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Ôn Tranh hứa: "Thím yên tâm, con sẽ để việc học sa sút ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1226-nhung-nguoi-ban-moi-deu-rat-tot.html.]

Thịnh An Ninh gật đầu: "Vậy thì , mau ăn , sủi cảo trông cũng ngon đấy."

...

An An bên lên xe, xe cơ bản là tân sinh viên năm nay, và gần như bộ là nam giới, chỉ ở góc xe một cô gái tóc ngắn, lông mày rậm mắt to.

thẳng tới chỗ cô gái đó: "Chào bạn, chỗ bên cạnh ai ?"

Cô gái sững một chút, vội vàng dùng giọng phổ thông chuẩn lắm : "Chưa , bạn cứ đây ."

Sau khi xuống, An An nhiệt tình tự giới thiệu: "Mình tên là Chu Dĩ An, học ngành Chiến dịch học, còn bạn?"

Cô gái bẽn lẽn: "Mình học chuyên ngành Thông tin, tên là Trần Bình Bình."

Con gái chọn ngành Thông tin khá nhiều, còn chọn ngành thực chiến như An An thì ít, thể là đếm đầu ngón tay.

Đám con trai xung quanh xong đều kinh ngạc. Lúc An An mới lên xe, họ thấy cô gái xinh như thì nghĩ khả năng cao là học Kỹ thuật Thông tin, ngờ là Chiến dịch học.

Họ đồng loạt rướn qua chào hỏi: "Chào bạn, cùng chuyên ngành với bạn đây, tên Trương Thiệu, đến từ vùng Tây Bắc."

"Mình học ngành Vận trù học, tên Phương Lượng, khâm phục bạn khi chọn ngành đấy."

Đám con trai vây quanh một vòng, tranh tự giới thiệu, An An chỉ cảm thấy hàng tá âm thanh bay vèo vèo quanh tai, chẳng nhớ nổi mấy .

Cô chỉ thể liên tục gật đầu: "Chào , vui quen với các bạn."

Chỉ khi dẫn đoàn quát mắng, họ mới chịu xuống yên tĩnh.

Trương Thiệu cạnh An An thì cứ như mắc chứng tăng động: "Chu Dĩ An, bạn nghĩ đến việc chọn ngành ? Nghe huấn luyện thể lực cực khổ lắm, bạn chịu nổi ?"

trông An An cũng trắng trẻo mềm mại, giống như một cô tiểu thư thành phố từng nếm mùi gian khổ.

An An gật đầu, đầy tự tin: "Chắc chắn là kiên trì chứ, tìm hiểu kỹ khi đến , thấy những bài huấn luyện đều ."

Trương Thiệu tò mò: "Bạn là ?"

An An thắc mắc: "Người Kinh Thành mà, chuyện gì ?"

Trương Thiệu thốt lên: "Thảo nào bạn tiếng phổ thông chuẩn thế."

An An rộ lên: "Hồi nhỏ cũng lớn lên ở Tây Bắc mà, lên cấp hai mới về Kinh Thành. Tiếng Tây Bắc của các bạn cũng hiểu, còn một chút nữa đấy."

Mọi cứ tưởng An An sẽ khó gần, giờ , ai nấy đều thấy tính cách cô dễ mến, bắt đầu thì thầm bàn tán xôn xao.

Tiện thể họ cũng lôi kéo cả Trần Bình Bình chuyện, dù xe cũng chỉ đúng hai bạn nữ.

Xuống xe, An An và Trần Bình Bình cuối cùng, An An còn cảm thán: "Nếu chúng phân cùng một ký túc xá thì mấy."

Trần Bình Bình suy đoán: "Chắc là đấy, vốn dĩ con gái nhiều, chắc chắn sẽ xếp các chuyên ngành ở lẫn với thôi."

An An "oa" một tiếng: "Vậy hy vọng chúng ở chung phòng."

Trần Bình Bình gật đầu: "Mình cũng hy vọng ở cùng bạn."

Và quả thật Trần Bình Bình đoán đúng, vì nữ giới quá ít nên các chuyên ngành đều ở chung với . Rất may mắn, Trần Bình Bình và An An xếp cùng một phòng ký túc xá.

 

Loading...