Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1223: An An tuổi nhỏ nhưng chủ kiến lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu vực quanh hồ Thanh Long nhiều suối nhỏ, nước sông nông và trong, thể tổ chức dã ngoại bên bờ, cũng quá đông.
Sáng sớm, nhóm An An mượn nồi niêu bát đũa từ khách sạn, bưng bờ sông chuẩn nấu nướng.
Về việc phân chia nhân sự, bọn Mặc Mặc đều ý kiến. Trương Minh Trình tuy ở cùng nhóm với Mặc Mặc và Ôn Tranh, nhưng cũng lặng lẽ chấp nhận.
Tô Mộng còn dặn dò Trương Minh Trình: "Cậu dẫn theo hai bạn nữ, nhất định chú ý chăm sóc họ đấy."
Điểm thì Trương Minh Trình hiểu: "Yên tâm , tớ nhất định sẽ đưa các bạn về an ."
Tô Mộng, Mặc Mặc và Đường Đường lo mua rau mua gạo, còn An An, Ôn Tranh và Chu Chu tìm nguồn nước sạch để mang về rửa rau.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Chu cảm thấy nhiệm vụ chẳng chút độ khó nào: "Chỉ là lấy chút nước mà huy động nhiều thế , đúng là dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà. Chuyện một em là xong, hai ở đây xây lò ."
An An nghĩ cũng : "Được thôi, nhanh về nhanh. chắc chắn một xách nổi ngần nước ? Chúng cần dùng nhiều nước lắm đấy."
Chu Chu thản nhiên: "Có gì khó , cùng lắm thì chạy thêm vài chuyến, em thích một hơn."
Nói xong, nhóc chạy biến mua thùng.
An An bất mãn lẩm bẩm với Ôn Tranh: "Anh thấy , Chu Chu đúng là cái đồ tính tập thể, cứ thích đơn độc một , chẳng tinh thần đồng đội gì cả."
Ôn Tranh đáp lời, ven sông tìm những tảng đá lớn mang về để chuẩn bếp lò.
An An chạy giúp một tay, cùng Ôn Tranh tìm đá hỏi: "Ôn Tranh, chọn chuyên ngành giống em, đến lúc đó sẵn sàng chấp nhận điều động ?"
Ôn Tranh im lặng một lát gật đầu: "Chắc là ."
An An híp mắt : "Như mới đúng chứ, em thấy ngành Khoa học Thông tin Lượng t.ử hợp với hơn. Vật lý của giỏi như , dốc sức nghiên cứu thì bao."
Nói xong, cô bé hạ thấp giọng: "Ôn Tranh, em cho một bí mật, đừng kể cho ai nhé."
Cô còn bổ sung thêm một câu: "Đặc biệt là bố em, đợi đến khi giấy báo nhập học gửi về thì họ mới ."
Ôn Tranh đột nhiên dự cảm chẳng lành, sang An An: "Ý em là ?"
An An vẫn : "Thật lúc điền nguyện vọng, em bí mật sửa , em là Học viện Chỉ huy tỉnh Ký."
Ôn Tranh sững sờ hồi lâu, tài nào ngờ tới việc An An đột ngột đổi ý định khi điền nguyện vọng: "Chẳng đó em bảo Đại học Công nghệ Quốc phòng ? Nếu Chỉ huy Lục quân, điểm của em thừa sức đỗ, căn bản cần nỗ lực đến thế."
An An nheo mắt: "Ây da, đừng kích động. Anh cũng bên Công nghệ Quốc phòng thiên về nhân tài quản lý, mà cái tính của em cũng chẳng hợp lãnh đạo. Em nghiên cứu kỹ , em vẫn thích lục quân hơn, dù nơi đó cũng mệnh danh là 'West Point' trong nước, còn tuyến đầu. Em thích."
Sắc mặt Ôn Tranh dần mất huyết sắc: "Tại em với một tiếng? Em sợ chú và thím đồng ý, nhưng em cũng thể với mà."
An An rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Em với là vì em thấy hợp nghiên cứu khoa học hơn, chứ vì để bảo vệ em mà những việc thích. Ôn Tranh, tự xem, thực sự thích việc lăn lộn tập luyện hằng ngày ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1223-an-an-tuoi-nho-nhung-chu-kien-lon.html.]
Ôn Tranh vẫn kịp phản ứng: " em là thích?"
An An đưa tay huơ huơ mặt Ôn Tranh: "Vì chúng lớn lên cùng mà, em chắc chắn thích gì, và cũng em thích gì, đúng ? Cho nên em hy vọng thể những việc thích."
Ôn Tranh gì, mà bây giờ gì cũng muộn, nộp nguyện vọng qua ba ngày , hối hận cũng còn đường lui.
Hơn nữa còn tự tin, chỉ đúng một nguyện vọng, áp ch.ót cũng chẳng thèm điền nguyện vọng hai.
Nhìn sắc mặt khó coi của Ôn Tranh, An An cũng chút buồn lòng: "Thấy , đó là lý do em mãi dám với , em cứ sợ sẽ như thế . Bây giờ em còn đang sợ bố đây."
Nghĩ đến vẻ mặt của bố, cô dám tưởng tượng tiếp.
Phải một lúc lâu Ôn Tranh mới tìm giọng của : "An An, chuyện quả thực đều khó mà chấp nhận , em nên với một tiếng mới ."
Giọng dần trở nên nghẹn ngào: "An An, em cùng trường với ? Vì chê phiền nên mới với đúng ?"
An An nắm lấy cánh tay : "Anh đừng nghĩ ngợi lung tung nhé! Em , em thích nghiên cứu khoa học hơn. Sao em thể chê chứ? Cả đời , luôn là trai nhất của em."
Nói đoạn, cô còn dang tay ôm Ôn Tranh một cái: "Anh đừng nghĩ quẩn nữa, chúng lĩnh vực yêu thích, việc , đó mới là ý nghĩa của sự trưởng thành mà. Mẹ em thường , con gái cũng thể tỏa sáng rực rỡ."
Ôn Tranh nhắm mắt , chuyện đến nước chỉ thể chấp nhận. Trong lòng vẫn thấy đau xót, vì tiếng " trai nhất" của An An, cũng vì con đường trưởng thành, An An đột ngột bỏ rơi .
Tô Mộng, Mặc Mặc và Đường Đường mua đồ về, nhóm An An xây xong bếp lò. Chu Chu cũng xách về bốn thùng nước, còn đắc ý khoe khoang với Tô Mộng: "Một tớ xách về đấy, lợi hại ?"
Tô Mộng "xì" một tiếng: "Có bốn thùng nước thôi mà, cao thế xách về chẳng chuyện dễ như chơi ."
Chu Chu chẳng thèm chấp cô bạn, chạy khoe với Đường Đường. Đường Đường vẫn ủng hộ: "Anh Chu Chu là giỏi nhất."
Tô Mộng tranh thủ lúc bọn họ đang chuyện và bận rộn xem bếp lò, kéo An An một góc: "Ôn Tranh thế? Trông cứ như mất hồn ? Vẻ mặt vẻ buồn, chuyện gì xảy ?"
An An thở dài, vò đầu bứt tai: "Chắc tớ sai lời . với thì cũng , tớ lén sửa nguyện vọng đại học, chọn Trường Chỉ huy tỉnh Ký, nên Ôn Tranh vui."
Tô Mộng "ả" một tiếng, chấn động An An: "Cậu Quốc phòng? Sao thành lục quân ? Cậu định học chuyên ngành gì?"
Nhắc đến thứ thích, mắt An An sáng lên: "Chỉ huy tác chiến hợp thành quân binh chủng."
Tô Mộng vỗ đầu một cái: "An An, điên thật . Cậu học cái đó cực khổ lắm , huấn luyện cứ như ác ma . Chú Chu ?"
An An chột : "Không , tớ định đợi giấy báo nhập học đến mới . Mẹ tớ chắc sẽ ủng hộ tớ thôi, còn bố chắc sẽ giận một chút xíu nhỉ. Dù bố cũng nỡ mắng tớ . Với , gạo nấu thành cơm ."
Tô Mộng lo lắng đến mức giậm chân: "Cậu thế là khiến chú thím lo c.h.ế.t mất. Con trai bình thường còn chịu nổi, một cô bé như mà chịu ? Ây da, gì cũng muộn , tớ chỉ hy vọng chuyên ngành đó chỉ tiêu hạn, cuối cùng nhận thôi."
An An bĩu môi: "Cậu đừng gở nhé, tớ nhất định đấy."