Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1219: Tâm cơ nhỏ của thiếu niên

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Hồng Vân hỏi Mặc Mặc: "Ôn Tranh ngủ dậy ?"

 

Mặc Mặc liếc phòng của Ôn Tranh: "Sáng sớm dậy ạ, chắc là ngoài ."

 

Chu Hồng Vân thắc mắc: "Sáng sớm tinh mơ thì nhỉ?"

 

Vì là chủ nhật nên bữa sáng ăn muộn, nhưng ăn xong vẫn thấy Ôn Tranh trở về.

 

Thịnh An Ninh cảm thấy kỳ lạ: "Người ? Sao lâu vẫn về?" Cô đầu hỏi An An: "Con Ôn Tranh ? Anh gì với con , tìm bạn học ?"

 

An An lắc đầu: "Không ạ, với con là , hôm qua chẳng vẫn bình thường ?"

 

Thịnh An Ninh suy nghĩ một hồi: "Lát nữa Mặc Mặc xem thử, xem Ôn Tranh bờ sông chạy bộ về ?"

 

Chu Chu lầm bầm một câu: "Cho dù chạy bộ thì cũng thể chạy lâu như ."

 

Thịnh An Ninh lườm nó một cái: "Con im miệng."

 

Chu Chu nhếch mép, dám thêm lời nào.

 

Đang lúc thắc mắc Ôn Tranh , thì Ôn Tranh trở về, ướt sũng, nước vẫn còn đang nhỏ tong tòng, quần áo đầy bùn đất, tay còn xách một cái xô nước.

 

Chu Hồng Vân kinh hô một tiếng: "Ai nha, tiểu tổ tông, cháu thế , để ngợm ướt hết thế , mau phòng quần áo ."

 

Thịnh An Ninh chằm chằm cái xô trong tay Ôn Tranh, đột nhiên hô lên: "Ôn Tranh, cháu , trong xô đựng cái gì?"

 

Vì giọng khàn đặc, khi gọi tên Ôn Tranh mang theo vài phần nghiêm nghị, khiến Ôn Tranh vô thức giấu cái xô phía . Thịnh An Ninh tới mặt , rõ trong xô nước mấy con cá diếc béo mầm đang bơi lội.

 

Thịnh An Ninh nhíu mày: "Cháu ao mò cá đấy ?"

 

Ôn Tranh chỉ thể gật đầu: "Vâng, nước lạnh ạ, nước trong ao cũng sâu."

 

Cơn giận của Thịnh An Ninh đột nhiên bốc lên, cô đưa tay tát một cái lưng Ôn Tranh: "Cháu cảm thấy như hiếu ? Thế nhưng cháu nghĩ qua , nếu cháu xảy chuyện gì ở ao, cháu để cô và chú của cháu ? Cháu bơi ? Cháu nhiệt độ nước ao trong thời tiết thế nào ? Cháu mò cá ao là sống nữa ?"

 

đau lòng vì đứa trẻ quá hiểu chuyện, giận Ôn Tranh bảo vệ bản .

 

Nghĩ đoạn, cô đ.á.n.h thêm mấy cái lưng Ôn Tranh: "Nếu cháu cứ như , cá diếc cháu bắt về cũng ăn, đem ngoài đổ ."

 

Nói xong cô xoay định , Ôn Tranh ngăn : "Thím, cháu , nhưng cháu bơi mà."

 

Thịnh An Ninh hất tay : "Người c.h.ế.t đuối phần lớn là bơi đấy, cần cái hiếu tâm của cháu, cháu đổ cá ."

 

Nói xong, cô thèm đầu thẳng phòng ngủ phía .

 

An An và mấy đứa nhỏ đều giật , dù Thịnh An Ninh đối với bọn chúng luôn dịu dàng, bao giờ nổi lửa, càng đừng đến việc động thủ đ.á.n.h Ôn Tranh.

 

Chu Chu rụt cổ, lén lút trở về phòng .

 

Hanh Hanh cũng dọa sợ, vội vàng cúi đầu húp nốt bát cháo uống xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1219-tam-co-nho-cua-thieu-nien.html.]

 

Chu Hồng Vân thấy Ôn Tranh cầm xô nước đó chút luống cuống, thương xót tới: "Thím của cháu tức giận vì cháu bắt cá là sai, mà là cháu một quá nguy hiểm. Đây là cháu bắt cá, ngộ nhỡ bắt cá mà còn mất mạng ở đó thì ?"

 

Ôn Tranh đỏ hoe mắt cúi đầu, lời nào.

 

Chu Hồng Vân đành lòng: "Được , đưa cá cho bà, vất vả bắt về thể vứt , lát nữa bà món cá kho cho các cháu."

 

Ôn Tranh nhỏ giọng giải thích: "Đây là để tẩm bổ cho thím, chúng cháu ăn."

 

Chu Hồng Vân thở dài: "Thím cháu đang lúc nóng giận, cháu nghĩ cô sẽ ăn con cá ? Ngẫm xem tại thím giận, lát nữa xin một câu."

 

Chu Thời Huân cũng ngờ Thịnh An Ninh nổi trận lôi đình như , thấy Chu Hồng Vân đang an ủi Ôn Tranh, cũng dậy hậu viện.

 

Thế nhưng ngờ Thịnh An Ninh đang giường quẹt nước mắt: "Em ? Chẳng em cũng đ.á.n.h Ôn Tranh ."

 

Thịnh An Ninh nghẹn ngào: “ là đau lòng đứa nhỏ , thấy đứa nhỏ gần đây chút biến thành kiểu tính cách lấy lòng khác ? tin tưởng mỗi một việc nó cũng là phát tự nội tâm báo đáp chúng , là một hảo hài t.ử ơn đồ báo. Thế nhưng phát hiện , rõ ràng cách báo ơn hơn, nó chọn cách khiến chúng đau lòng.”

 

Chu Thời Huân chút rõ: “Tại em như ? Anh thấy đứa nhỏ dụng tâm mà. Hơn nữa đều là những đứa trẻ lương thiện.”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: “ Ôn Tranh lương thiện, mà là ở sự tình báo ơn , hiện tại nó chút nôn nóng. Ví dụ như bắt cá, nó thể tìm mua, cũng thể nghĩ cách khác, chọn cách dễ dàng khiến chúng đau lòng nhất . Đây chính là nó đang dùng chút tâm cơ nhỏ.”

 

Chu Thời Huân sửng sốt: “Không thể nào, đứa nhỏ nghĩ quá đơn giản, thấy em sinh bệnh, nhất thời nôn nóng cũng nghĩ gì khác liền xông .”

 

Thịnh An Ninh vẫn như cũ lắc đầu: “Không, còn chuyện khôi phục ảnh chụp , nó thể cho An An , nhưng cũng . Nó đối với chúng dụng tâm, nhưng thích lúc nó dụng tâm dùng chút tâm cơ nhỏ. Đứa nhỏ là hảo hài t.ử, nhưng còn quá nhỏ, hiện tại nếu để nó hình thành thói quen dùng tâm cơ nhỏ , nó sẽ đối với bất luận sự tình gì đều như .”

 

Chu Thời Huân nhíu mày, vẫn như cũ thể tin Ôn Tranh sẽ dùng lòng hẹp hòi như : “Nó tại như thế?”

 

Thịnh An Ninh chút khẳng định: “Nó là báo ơn, thấy bản hiện tại năng lực quá yếu. Cho nên nó khiến cho chúng chú ý.”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Thời Huân vẫn như cũ thể hiểu : “Chỉ cần đứa nhỏ lương thiện, những cái cũng gì.”

 

Anh còn khuyên Thịnh An Ninh: “Em cũng đừng suy nghĩ nhiều như .”

 

Thịnh An Ninh lên tiếng, cô thể nghĩ nhiều, cảm thấy, chỉ coi Ôn Tranh như một đứa trẻ mà nuôi. Thế nhưng hiện tại bọn nhỏ dần dần lớn, cô phát hiện tình cảm của Ôn Tranh đối với An An đang phát sinh biến hóa.

 

Cô trái ngại để Ôn Tranh con rể của , nhưng để ý Ôn Tranh sẽ một tâm tư nhỏ nảy sinh.

 

Chu Thời Huân ngoài một chuyến, một hồi gõ cửa, Thịnh An Ninh là Ôn Tranh, gọi .

 

Ôn Tranh cúi đầu nhà, nhỏ giọng : “Thím, xin thứ .”

 

Thịnh An Ninh cũng ý tứ trách : “Cháu thể với thím, như là vì cái gì ?”

 

Ôn Tranh vì hổ mà đỏ bừng tai, cúi đầu mũi chân, nên miệng thế nào.

 

Thịnh An Ninh cũng nôn nóng, an tĩnh Ôn Tranh, thấy Ôn Tranh thủy chung mong mở miệng, bèn giúp : “Ôn Tranh, nếu cháu coi chú thím, còn An An là nhà của , thì nhất định dồn hết tâm trí để một việc. Như trái sẽ phản tác dụng.”

 

“Cháu đứa trẻ gì cả, tương lai cháu cũng sẽ tiền đồ...”

 

Loading...