Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1213: Món quà sinh nhật khiến người ta cảm động
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông chủ kinh ngạc An An, trong lúc nhất thời cô tiểu cô nương khiến cho lời nào.
Cuối cùng ông nhịn lên: "Tiểu cô nương, nguyên lai là cháu mua đồ, đặt bẫy bác ? Diễn xuất cũng tệ, bác đều tin đấy. Bất quá cái giá , thật sự thể bán . Cháu cái , chính là đồ Vương gia từng dùng qua đấy."
An An "ồ" một tiếng: "Vậy bán thì thôi, , chúng thôi."
Ông chủ thật sự sợ hai mất, vội vàng gọi: "Tới tới tới, các cháu đây, bán cho các cháu . Bất quá ngoài cũng thể mua rẻ như nhé."
An An và Ôn Tranh , xác định xác định đúng là cái bọn họ thấy mới trả tiền .
Từ trong tiệm , An An lấy đồng hồ bỏ túi , soi ánh mặt trời tới lui: "Anh xem cái là lừa chúng chứ?"
Ôn Tranh lắc đầu: "Cái đó cũng , cũng , khỏi cửa tiệm là lùi đổi. Cho dù là giả, chúng cũng nhận thôi. Hơn nữa gì cũng là một trải nghiệm."
An An hì hì vui vẻ: "Anh cũng thật an ủi , mặc kệ , dù rẻ là ."
...
Vào ngày sinh nhật của Chu Nam Quang, mấy đứa nhỏ cũng đều dành một ngày nghỉ ngơi để mừng sinh nhật ông.
Thịnh An Ninh và là ngoài ăn, Chu Nam Quang ở nhà: "Người một nhà vẫn là ở nhà náo nhiệt hơn, khách sạn gì. Cứ ở nhà thôi."
Thịnh An Ninh mấy nghĩ đến việc nấu cơm ở nhà sẽ Chu Hồng Vân mệt, quyết định mời thêm hai tới giúp việc.
Lúc sang gọi nhà Vương Đạt qua ăn cơm, Vương Đạt định thuê giúp đỡ thì vui: "Cần gì thuê , trong tiệm của dì , còn ở xưởng nữa, cho cháu mượn dùng hai là ?"
Thịnh An Ninh cảm thấy ngại: "Như quá phiền phức ạ."
Vương Đạt giả vờ tức giận: "Phiền phức cái gì? Thân thích là dùng để phiền ? Dì với cháu nhất định sẽ phiền các cháu đấy, cháu ba đứa nhà dì xem, đứa nào chịu về kinh thị cả. Còn tưởng chúng già sẽ tìm bọn nó. Chúng mới nhé. Dì cứ thấy cũng bằng kinh thị của chúng ."
Thịnh An Ninh lên: "Sau giao thông thuận tiện , cũng xa, bọn em về thăm dì, dì thăm bọn em cũng đều giống cả."
Vương Đạt xua xua tay: "Thôi thôi, cái nữa, dù cũng tốn tiền thuê , dì sắp xếp cho cháu là , cháu mà còn khách khí với dì thì đừng gọi dì là mợ nữa."
Lời đến mức , Thịnh An Ninh cũng tiện thêm gì nữa.
Ngày sinh nhật, còn mời cả Thịnh Ngọc Đường tới, cả một đại gia đình náo nhiệt đầy hai bàn.
Chu Nam Quang uống vài chén rượu liền chút xuất thần, hình như thấy bọn nhỏ còn nhỏ, hình như thấy trong nhà chỉ còn ông và Chung Văn Thanh, quạnh quẽ vô cùng.
Vừa xuất thần một chút, thấy náo nhiệt cả một đại gia đình .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Cuối cùng, mấy đứa nhỏ giống như hiến bảo vật tặng quà, Mặc Mặc tặng một bức tranh tự vẽ, Chu Chu tặng một cái bình hít bằng lưu ly, bên trong tâm tìm vẽ chân dung của cả nhà.
Món quà của lấy , tất cả đều kinh ngạc.
Mộ Tiểu Vãn cũng thấy kinh kỳ: "Chu Chu, cái của em cũng quá lợi hại , em tìm thầy nào vẽ cho ?"
Vẽ tranh trong bình hít vốn dĩ khó, đa là hoa cỏ chim cá, loại họa chân dung nhân vật sống động như thật , vẽ một hai còn , nếu vẽ cả một đại gia đình thì quá độ khó .
Hanh Hanh tò mò ghé sát tìm , đó bất mãn hét lên: "Ai nha, cái tại em đang ăn đồ ăn thế ? Dáng vẻ chẳng trai chút nào."
Kẹo Bơ cũng tìm thấy : "Con trông cũng quá, An An tỷ tỷ cũng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1213-mon-qua-sinh-nhat-khien-nguoi-ta-cam-dong.html.]
Mọi phiên xem, mỗi đều mặt, hơn nữa họa chân dung truyền thần.
Thịnh An Ninh nhớ , đây là một năm, lúc bọn họ ăn bữa cơm đêm giao thừa chụp ảnh chung, lúc đó Hanh Hanh đúng là đang cầm một cái đùi gà để ăn, cho nên mỗi đều đủ.
cũng nhịn mà cảm thán: “Chu Chu, món quà con chuẩn tâm nha, con nghĩ thế?”
Hơn nữa cái chắc chắn bắt đầu chuẩn từ lâu đây , chỉ riêng những bức họa thôi cũng là chuyện một sớm một chiều mà thành .
Chu Chu ngẩng cằm, chút kiêu ngạo: “Đây là một bí mật, ông nội ông thích ?”
Chu Nam Quang rộ lên: “Chỉ cần là quà các con chuẩn , ông nội đều thích, cái nào ông cũng thích.”
Hanh Hanh vội vàng như hiến bảo vật mà lấy thứ chuẩn : “Ông nội, đây là móc chìa khóa cháu mua cho ông, tiền của cháu nhiều, chỉ thể mua cái thôi, cái cũ của ông sờn .”
Chu Triều Dương kinh ngạc Lục Trường Phong, Hanh Hanh dạo cùng bọn Mặc Mặc bận rộn thêm kiếm tiền, bận leo núi, ngờ nhóc con cũng chọn quà cho ông nội.
Lục Trường Phong vui mừng, vỗ vỗ tay Chu Triều Dương: “Đã mà, Hanh Hanh của chúng sẽ tuyệt vời.”
Chu Nam Quang vui vẻ, ôm lấy Hanh Hanh: “Hanh Hanh lòng , quà của Hanh Hanh, ông nội cũng thích.”
Hanh Hanh vui sướng, hé cái miệng nhỏ toe toét.
Quà Đường Đường chuẩn là kính mắt: “Món quà là con nghĩ , con nhờ tham mưu giúp, nhưng mà là con dùng tiền lì xì của để mua đấy ạ.”
Lòng Chu Nam Quang mềm nhũn như nước, những đứa trẻ , ngờ đứa tâm hơn đứa .
An An cuối cùng đưa chiếc đồng hồ bỏ túi: “Đây là con và Ôn Tranh cùng mua, chiếc đồng hồ bỏ túi của ông nội, con là bà nội tặng, vô cùng quý giá. Chỉ là nó hỏng chạy nữa, nên chúng con mua cái . Nó thể thế tình yêu của bà nội, nhưng thể đại diện cho việc chúng con luôn ở bên cạnh ông nội.”
Chu Nam Quang sững sờ, đưa tay đón lấy chiếc đồng hồ bỏ túi, giống cái năm đó Chung Văn Thanh tặng ông, chỉ là chiếc đồng hồ Chung Văn Thanh tặng ông ngừng chạy, sửa thế nào cũng , ông vẫn thường xuyên lấy xem.
Thật ngờ bọn trẻ còn tặng ông một cái khác, cộng thêm những lời An An , đáy mắt Chu Nam Quang phủ một lớp sương mỏng.
Tưởng rằng như là kết thúc, Ôn Tranh đột nhiên lấy một thứ đưa cho Chu Nam Quang: “Ông nội, đây là quà sinh nhật cháu tặng ông.”
Một phong thư, mỏng dính một chút.
Chu Nam Quang nghi hoặc mở , bên trong là một bức ảnh cũ phục chế.
Đó là một bức ảnh chụp chung của ông và Chung Văn Thanh, lúc Hanh Hanh cẩn thận đổ nước tương lên , ông buồn lâu.
Thịnh An Ninh bọn họ cũng thử tìm nhiều tiệm chụp ảnh, phục chế bức ảnh , kết quả đều hài lòng, nhiều bản phục chế xong vẫn tì vết.
Chu Nam Quang bức ảnh, ảnh chụp chung của ông và Chung Văn Thanh ít, huống chi là lúc còn trẻ.
Nước mắt tự chủ mà rơi xuống: “Cái cháu tìm thấy ở ? Làm mà ?”
An An cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi: “Cậu tìm khi nào thế, với tớ?”
Ôn Tranh lắc đầu: “Là vô tình gặp thể phục chế ảnh cũ, nên thử phục chế xem , ngờ thành công.”
Thịnh An Ninh cảm thấy chuyện đơn giản như , lúc bọn họ cũng dụng tâm tìm phục chế nhưng đều tìm . Cô Ôn Tranh: “Ôn Tranh, cảm ơn con, con bù đắp sự tiếc nuối của ông nội.”
--------------------