Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1212: Tương kế tựu kế

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ôn Tranh trầm mặc, tựa như thấy lời An An .

 

An An thêm một nữa: "Ôn Tranh, chị gái , chị bảo chị là luật sư, luật sư lợi hại thật đấy. Còn thể giúp đỡ những nhóm yếu thế, thật sự ."

 

Ôn Tranh gật đầu: " , An An, cũng thể chọn luật sư, cũng thể giúp đỡ như ."

 

An An chỉ rung động trong một giây lắc đầu: "Không , luật sư tài ăn mới , xem phim Cảng Thành kìa, những luật sư đó lợi hại lắm."

 

Ôn Tranh cũng cảm thấy chị gái ngầu, nhất là lúc giáo huấn gã chủ thầu bá đạo, trong lòng cũng chút hối hận, vẫn còn quá yếu.

 

An An thấy Ôn Tranh lời nào, vui vẻ kéo cánh tay : "Chúng ăn món gì ngon , tớ mời khách! Hai ngày tớ cũng kiếm tiền đấy."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Ôn Tranh kiên trì: "Cậu ăn cái gì thì cho tớ , tớ mời . Chẳng tớ phát tiền công ."

 

An An kéo phía : "Cậu còn khách khí với tớ gì? Đi thôi thôi, chúng ăn lòng bò chần. Sáng nay bà cố chẳng gói cho ba cái bánh nướng kẹp thịt , chúng cùng ăn luôn."

 

Ôn Tranh An An kéo tàu điện ngầm, đó đến tiệm lòng bò chần mà bọn họ thường ghé.

 

Dọc theo đường , Ôn Tranh vài mở miệng giải thích với An An nguyên nhân đến công trường, nhưng cuối cùng vẫn khỏi miệng, mà An An dường như cũng để ý vì đến công trường kiếm tiền, ngoại trừ lúc chất vấn Ôn Tranh ở công trường , cô hề nhắc chủ đề nữa.

 

"Ăn cơm xong, chúng chọn quà cho ông nội, đến lúc đó cứ là hai đứa cùng mua."

 

Ôn Tranh nhíu mày: "Tiền của cùng kiếm , mua quà cũng tính là của cả nhóm chứ."

 

An An xua tay: "Cái thì , đây là tiền riêng của tớ, là cho đấy, chỉ lén lút cho tớ thôi, ngờ tới đúng ? Có tận hai trăm đồng đấy, chúng cùng mua quà. Tớ nghĩ kỹ , mua cho ông nội một chiếc đồng hồ bỏ túi, chiếc đồng hồ của ông hỏng , nhưng tớ thấy đồng hồ trong thương trường đều đắt, một hai ngàn tệ. Chúng cũng mua nổi. chúng thể đến Phan Gia Viên xem thử."

 

Ôn Tranh nhíu mày: "Phan Gia Viên? Bên đó là đồ cổ, hai đứa cũng hiểu, dễ lừa lắm."

 

An An vỗ vỗ n.g.ự.c: "Tớ cách, đến lúc đó phối hợp với tớ là ."

 

Hai ăn cơm xong, bắt xe buýt Phan Gia Viên, đúng lúc giữa trưa, Phan Gia Viên cũng mấy , các ông chủ đều trong nhà ngủ gật, thấy tới cũng đều mở mắt tùy tiện liếc mắt một cái, thấy là hai đứa trẻ con, lập tức mất hứng thú nhắm mắt , tiếp tục ngủ.

 

An An chỉ là Mộ Tiểu Vãn kể chứ cô cũng từng tới đây, Mộ Tiểu Vãn lúc rảnh rỗi thường kể cho bọn họ những câu chuyện thời trẻ, luôn nhắc đến Phan Gia Viên, còn về chợ ma. Còn dặn đến đây nhất định giữ an tĩnh, giả vờ như kiến thức.

 

Thế nhưng An An khắp nơi đều là đủ loại thứ trông giống đồ cổ, chút mờ mịt, những thứ là thật giả đây?

 

Nhân lúc , cô cẩn thận kéo Ôn Tranh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu xem những thứ đều là đồ cổ ? Cái đáng giá bao nhiêu tiền?"

 

Ôn Tranh một vòng: "Chắc là , thứ đáng tiền chắc chắn để ở bên ngoài, chúng vẫn nên cẩn thận một chút, để tránh dàn cảnh bắt đền, họ đặt ở bên ngoài, nếu chúng cẩn thận đụng hỏng, ông chủ là đồ cổ đòi chúng một khoản tiền thì chúng cũng đường nào mà ."

 

An An gật đầu lia lịa: "Hiểu , thím hai cũng qua, trong lắt léo nhiều lắm, dù cũng thể đụng ."

 

Hai cẩn thận dạo quanh, quan sát. Cuối cùng thật sự tìm một sạp bán đồng hồ bỏ túi, cái mới, cái vẻ tuổi đời, giống như đồ cổ lâu năm.

 

An An tỉ mỉ quan sát, Ôn Tranh phối hợp với An An cũng lên tiếng, cũng thúc giục cô.

 

Ông chủ vốn đang lim dim ngủ quầy, thấy hai đứa nhỏ , cứ ở đó ngừng, ông ngủ, sợ gặp tên trộm lấy mất đồ thì bây giờ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1212-tuong-ke-tuu-ke.html.]

 

Cuối cùng, ông lim dim đôi mắt dậy, xỏ đôi giày lê bước tới: “Hai đứa nhỏ, các cháu gì? Những thứ đều là đồ cổ, quý lắm đấy.”

 

An An ngập ngừng mở lời: “Đồng hồ bỏ túi ở chỗ bác bán bao nhiêu tiền ạ?”

 

Ông chủ Ôn Tranh, An An, thấy hai đứa trẻ khí chất tệ, con cái nhà bình thường, chắc hẳn là tiền: “Mấy cái đồng hồ bỏ túi cũng rẻ , nếu cháu thành tâm mua, bác sẽ cho cháu một cái giá thành tâm. Đều là Kinh Thị cả, các cháu còn là trẻ con, bác chắc chắn sẽ lấy đắt. Hơn nữa các cháu mua đồng hồ bỏ túi là để tặng già trong nhà đúng ? Vừa các cháu là những đứa trẻ hiếu, thì bán cho các cháu chắc chắn còn rẻ hơn nữa. Cô bé trúng chiếc nào ?”

 

An An chỉ một chiếc trong đó: “Cái ạ.”

 

Ông chủ liếc An An: “Cái một ngàn...”

 

Chữ “năm” ở phía còn kịp , An An tiếp: “Cháu một cái giống hệt, bán cho bác, ạ?”

 

Ông chủ lập tức đổi giọng: “Cháu bán đồng hồ bỏ túi?”

 

An An gật đầu: “Vâng, ông nội cháu một cái giống hệt, là chiến lợi phẩm, trông còn mới hơn cái , cháu bán cho bác, bác thể trả bao nhiêu tiền?”

 

Ông chủ nhíu mày An An, như là đang cân nhắc lời của cô bé là thật giả. Cũng những đứa trẻ nghịch ngợm trộm đồ cổ trong nhà mang bán, hơn nữa còn nhiều.

 

Đặc biệt là một đứa trẻ trong đại viện, chỉ mang đồ đến, mà mang đồ .

 

Chỉ là một cô gái nhu thuận thế mà cũng đến bán đồ ? Điều khiến ông chủ chút thể tin nổi.

 

Vẻ mặt An An trở nên thất vọng, kéo tay Ôn Tranh: “Anh, chúng thôi, nhà khác xem.”

 

Ông chủ hô một tiếng: “Đợi một chút, thật sự giống hệt cái ?”

 

An An sức gật đầu: “Thật sự giống như đúc, bác thể trả bao nhiêu tiền?”

 

Ông chủ suy nghĩ một hồi: “Bây giờ đều thích đồng hồ cơ hiệu Mai Hoa, Hải Âu, ai còn thích đồng hồ bỏ túi nữa. Cho nên hiện tại bán giá, thấy các cháu vẫn còn là trẻ con, bác cũng thể bắt nạt các cháu. Thế , trả cho các cháu một trăm năm mươi đồng. Được ?”

 

An An kinh ngạc: “Ít thế ạ? Vừa bác một ngàn cơ mà.”

 

Ông chủ xua tay: “Không chuyện đó , thể lấy một ngàn . Cháu xem bây giờ mấy mua cái . Bác là nếu thì cái sẽ đắt hơn một chút, bây giờ đều rẻ , một trăm năm mươi đồng, nếu các cháu mang đến, bác sẽ đưa tiền cho các cháu ngay lập tức.”

 

An An đầu Ôn Tranh, dùng ánh mắt hỏi ?

 

Ôn Tranh gật đầu, mặc dù cũng rành, nhưng một chiếc đồng hồ bỏ túi như mà giá một trăm năm mươi đồng thì đúng là đắt thật.

 

An An về phía ông chủ, c.ắ.n răng: “Được, chúng cháu mua cái , một trăm năm mươi đồng, bác nuốt lời đấy.”

 

Ông chủ chút ngơ ngác: “Ơ, cái con bé , cháu đồng hồ bỏ túi bán ? Sao giờ thành mua ? Thế thì cái giá mua nổi .”

 

An An tò mò: “Vậy bác xem cần bao nhiêu tiền? Chính bác đấy, bây giờ chẳng ai đeo đồng hồ bỏ túi nữa, nếu bác bán cho chúng cháu, chúng cháu sẽ đưa tiền cho bác ngay, nếu bác bán, chúng cháu sẽ sang nhà khác xem thử.”

 

--------------------

 

 

Loading...