Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1211: An An phát hiện một nửa bí mật của anh ấy
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Mặc và những khác còn kịp phản ứng, An An cầm bánh bao cửa, Chu Hồng Vân đuổi theo gọi với: "Ái chà, cháu đấy?"
An An xua tay: "Cô của cha, cháu chỉ ngoài dạo một chút thôi, sẽ về ngay ạ."
Đợi An An khỏi cửa lớn, Chu Hồng Vân mới lầm bầm trở phòng ăn.
Mặc Mặc vẫn bình tĩnh: "Cô của cha, cô cần lo lắng , An An một hồi là về thôi ạ."
Cậu gọi Hanh Hanh mau ch.óng ăn cơm.
Hanh Hanh dùng sức c.ắ.n một miếng bánh bao: "Chị An An mới là đồ nhát gan, lừa chúng leo núi, còn chính chị nữa."
Cậu cũng , thế nhưng tối qua khoác lác với bố , rằng nhất định sẽ leo lên đỉnh núi, để Mặc Mặc chụp ảnh cho , chứng minh là một nam t.ử hán nhỏ tuổi.
Mẹ cũng , nếu thể leo lên đỉnh núi thì sẽ thưởng cho bớt hai trang tính nhẩm, đồng ý , bây giờ cũng thể nuốt lời.
Chỉ thể bấm bụng theo bọn Mặc Mặc cửa.
...
Ôn Tranh đang ở một công trường đẩy xi măng, bê gạch cho thợ chính, chính là một việc bẩn thỉu mệt nhọc của lao động phổ thông, việc gì cũng . Chỉ vì tiền công tính theo ngày sẽ cao hơn một chút, lao động phổ thông một ngày thể trả ba mươi đồng.
Làm mười ngày là thể ba trăm đồng, chỉ là vẫn còn cách mục tiêu của xa.
Bác thợ chính dẫn dắt , trong nhà cũng hai đứa con trạc tuổi Ôn Tranh, nên đối với Ôn Tranh vẫn quan tâm: "Cháu , thể nghỉ ngơi thì nghỉ một lát , tiền kiếm hết ."
Ôn Tranh để ý: "Không ạ, công trường xong sớm, chẳng thể công trường tiếp theo ?"
Bác thợ chính Ôn Tranh với vẻ tán thưởng: "Cháu thật đúng là hiểu chuyện, bố cháu chắc tu mấy kiếp mới phúc khí đứa con hiểu chuyện như cháu, hai đứa nhỏ nhà bác mà hiểu chuyện bằng một nửa cháu là . Nghe cháu còn hộ khẩu Kinh Thành, trẻ con Kinh Thành mà còn thể chịu khổ thế , thật dễ dàng gì."
Ôn Tranh để ý, khom lưng đẩy xe xi măng tiếp tục về phía , nhận thấy phía hình như , né sang bên cạnh một chút, nhưng phát hiện phù hợp, công trường ai xăng đan nữ phối với quần đùi cả.
Ngẩng đầu lên liền thấy An An đang giận đùng đùng .
Ôn Tranh ngẩn , đặt xe đẩy xuống, thẳng An An, vì đuối lý và chột nên nhất thời nên cái gì.
Trong mắt An An như bốc hỏa: "Tại việc ở đây? Nếu bố , họ sẽ tức giận đấy."
Ôn Tranh thấy An An tức giận, tới mặt cô, nhỏ giọng giải thích: "Không như em nghĩ , để dành tiền việc cần dùng."
An An nhíu mày: "Nếu thiếu tiền, thể với bố mà, kiếm tiền kiểu , lỡ hỏng thì ? Nếu bố nhất định sẽ xót xa, nghĩ tới ?"
Ôn Tranh mím nhẹ khóe môi : "Không , nguyên nhân của riêng , vẫn thể cho chú và thím ."
An An đưa tay nắm lấy cổ tay : "Em cho phép nữa, bây giờ theo em về nhà ngay, nếu còn việc , em sẽ mách bố ."
Ôn Tranh nhúc nhích: "An An, thể bỏ dở giữa chừng, kiểu gì cũng xong ngày hôm nay."
An An ngoái đầu chằm chằm Ôn Tranh một hồi lâu, né sang một bên, cúi định đẩy xe xi măng: "Được, em giúp , đến khi nào thì thôi, lúc đó chúng mới về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1211-an-an-phat-hien-mot-nua-bi-mat-cua-anh-ay.html.]
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Ôn Tranh nỡ để An An , vội vàng chạy giành lấy: "Nhanh thôi mà, em chỗ râm mát đợi là ."
An An chịu: "Không , em mặc quần đùi, việc cũng thuận tiện, hơn nữa em cũng sức lực. Anh thì em cùng với , nếu ngày mai còn tới, em cũng sẽ cùng ."
Ôn Tranh đang lúc khó xử thì chủ thầu tới, ông dễ chuyện như bác thợ chính, thấy Ôn Tranh và một cô gái xinh lôi lôi kéo kéo, là bất mãn: "Ôn Tranh, còn thể việc ? Bảo cô gái xa một chút, đừng ở đây mà việc kiểu câu giờ. Đằng đều đang đợi xi măng của đấy."
Nói xong, gã liếc An An một cái: "Tiểu cô nương là em gái ? Bảo con bé mau về nhà , đừng ở công trường gây rối. Còn nữa Ôn Tranh, cho t.ử tế . Hôm qua nếu tại thì đống gạch đó cũng vỡ nát. sẽ trừ tiền công của , nhưng hôm nay đẩy đủ ba tấn xi măng mới ."
Ôn Tranh gật đầu: " , yên tâm, thể xong."
An An chịu nổi nữa, ba tấn xi măng là bao nhiêu cô rõ, nhưng con ba tấn vẫn khổng lồ. Cô trừng mắt gã chủ thầu: "Có ông đang bắt nạt quá đáng , một thể lo liệu nổi ba tấn xi măng? Ông cũng thể coi là sắt chứ."
Chủ thầu thấy cô bé bênh vực, còn cảm thấy nực : "Em gái nhỏ, em trai em hôm qua chuyện gì ? Nếu tại , đống gạch xe thể từ giữa trung rơi xuống ? Đều vỡ thành nửa đoạn cả , căn bản thể dùng nữa. trừ tiền công của là đủ nhân từ đấy? Nếu nể mặt còn là một đứa trẻ, nhất định bắt bồi thường tiền , em một xe gạch đó bao nhiêu tiền ?"
An An nghi hoặc: "Bao nhiêu tiền?"
Chủ thầu đưa ba ngón tay: "Ba trăm đồng! Phải ba trăm đồng. Các nếu đẩy ba tấn xi măng thì đền tiền ."
An An còn lý luận, Ôn Tranh kéo An An lưng: "Ông quá đáng đấy, một xe gạch đó giá một trăm đồng, một viên gạch còn đến một phân tiền, một xe đến một đồng cũng tới. Ông thế mà mở miệng đòi ba trăm? đồng ý đẩy ba tấn xi măng vì đền tiền, mà là vì hôm qua ông chuyện còn giống một đấng nam nhi. Nếu ông tống tiền kiểu thì nữa."
Chủ thầu lập tức biến sắc, trợn mắt Ôn Tranh: "Gì thế, nuốt lời ? Hôm qua xe gạch đó do hỏng ? đống gạch đó là hàng đặc chế thì nó là hàng đặc chế. nó bao nhiêu tiền thì nó là bấy nhiêu tiền."
An An xong liền nổi giận: "Ông thừa cơ ăn vạ đúng ? Vậy chúng tìm cảnh sát lý lẽ."
Chủ thầu lạnh một tiếng: "Vậy thì xem cô thể khỏi cái công trường ."
"Quản lý Trương chuyện khẩu khí thật lớn nhỉ."
Đột nhiên một giọng nữ thanh lệ truyền đến.
An An và Ôn Tranh đầu , liền thấy một phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ đồ tây công sở màu đen gần đó từ lúc nào. Trên khuôn mặt trắng trẻo xinh như phủ một lớp sương mỏng, lạnh lùng gã chủ thầu.
Chủ thầu cũng ngẩn một chút, ngữ khí lập tức đổi: "Luật sư Diệp, cô tới đây? Chuyện bồi thường t.a.i n.ạ.n lao động đó, bên chúng đồng ý bồi thường mà."
Người phụ nữ tiếp lời gã, mà về phía Ôn Tranh và An An, ánh mắt hai trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Hắn đang bắt nạt các em ? Các em thể kiện tội thuê mướn lao động trẻ em, thiết an công trường đúng chỗ, tống tiền và đe dọa trẻ vị thành niên."
Chủ thầu suýt chút nữa thì quỳ xuống lạy phụ nữ : "Tổ tông của ơi, cô thể bừa , nào dám chứ."
Sau đó gã sang Ôn Tranh và An An: "Được , hai mau , hôm nay kết toán cho một ngày tiền công, giờ lĩnh tiền luôn ."
An An phụ nữ trẻ tuổi, chút khâm phục: "Cháu cảm ơn dì."
Người phụ nữ mỉm : "Không gọi là dì, gọi là chị."
Ôn Tranh và An An thuận lợi kết toán tiền công , cũng gặp cô luật sư nữa. An An chút cảm thán: "Chị lúc nãy lợi hại thật đấy, chị chỉ vài câu mà khiến lão chủ thầu sợ đến mức đó."
--------------------