Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1210: Chuyện thường ngày ấm áp của bọn nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An An kéo cánh tay Ôn Tranh trong: “Dĩ nhiên là chuyện , ngày mai chúng hẹn cùng leo núi Hương Sơn. Đương nhiên, leo núi mục đích chính, chủ yếu là để rèn luyện thể lực cho Hanh Hanh và Đường Đường. Hai đứa nó mới bộ một chút mà ngày nào cũng kêu chịu nổi, đặc biệt là Hanh Hanh, rõ ràng là con trai mà ngày nào cũng nhõng nhẽo như một cô gái .”

 

Hanh Hanh từ đột nhiên nhảy , là bất mãn: “Chị An An, chị quá đáng lắm nhé, em chẳng giống con gái chút nào, em rõ ràng là con trai. Hơn nữa em bộ còn nhiều hơn chị Đường Đường.”

 

An An vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé: “Em thế mà gọi là nhiều ? Em cái tay nhỏ chân gầy của xem, với buổi tối em với cô là em mệt ?”

 

Hanh Hanh phục: “Em chắc chắn kêu mệt chứ, mà mệt thật mà, nhưng ngày hôm em vẫn thể bò dậy .”

 

An An hừ lạnh: “Đó là bởi vì cô nếu em kiên trì thì mùa thu sẽ mua xe đạp cho em, dù em vẫn yếu. Nếu em rèn luyện, đến cả mấy cô gái trong lớp em cũng chạy . Em xem bây giờ em chạy chị , tương lai cũng chạy .”

 

Hanh Hanh trợn mắt: “Em , em hề yếu, chị đừng bậy.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Ôn Tranh bất lực hai cãi một cách ngây thơ, đợi đến khi hai cãi xong cũng chẳng phân thắng bại.

 

Anh bình thản giải thích với An An: “Ngày mai e là , bên còn một việc xong.”

 

An An kinh ngạc: “Anh đang công việc gì ? Sao ngày nào cũng về muộn thế ? Có vất vả ? Nếu vất vả quá thì đừng nữa, nhà thiếu tiền .”

 

Ôn Tranh : “Không vất vả lắm, , bận thêm hai ngày nữa là xong .”

 

An An gật đầu: “Vậy thì , dù cũng quá vất vả. Mẹ , chúng còn đang tuổi lớn, những việc quá vất vả, như sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng .”

 

Ôn Tranh gật đầu: “Anh nhớ , , chúng ăn cơm thôi.”

 

An An cùng Hanh Hanh chí choé đến phòng ăn.

 

Hanh Hanh để chứng minh là một cô bé, bữa tối ăn nhiều hơn bình thường một chén, còn đắc ý An An: “Ai bảo em là cô bé nào, em cái khác chứ sức ăn thì nhé. Chị còn ăn em , em còn ăn hai cái bánh bao đấy.”

 

An An : “Hanh Hanh, em thật ngây thơ, ai thi ăn cơm cơ chứ.”

 

Hanh Hanh kiêu ngạo ngẩng đầu, An An: “Hôm nay em còn một chuyện tuyên bố với , gọi tên mụ của em nữa, em tên chính thức, em tên là Lục Tự Hoành, gọi em là Lục Tự Hoành.”

 

Chu Hồng Vân lên: “Hanh Hanh của chúng lớn thật , đây là chê tên mụ của ?”

 

Hanh Hanh bĩu môi: “Cháu lớn thế mà còn gọi là Hanh Hanh, Hanh Hanh chẳng chút nào. Nghe cứ như gọi heo con .”

 

Chu Hồng Vân : “Thế thì giống , Hanh Hanh đáng yêu bao, cháu lúc , gọi cháu là Hanh Hanh là hy vọng cháu phiền não, luôn vui vẻ, chứ là giống heo con .”

 

Hanh Hanh vẫn hài lòng: “ lúc vui vẻ cứ nhào nặn má của cháu, gọi cháu là heo con Hanh Hanh.”

 

Chu Hồng Vân ha ha lớn: “Đó là vì cháu yêu thương cháu nên mới gọi như . Vốn dĩ cháu tên Lục Tự Hoành, tên mụ là Hoành Hoành, là chữ cuối cùng trong tên chính thức của cháu, chỉ là gọi lâu thì thấy Hanh Hanh càng đáng yêu hơn.”

 

Vì chủ đề của Hanh Hanh mà trở nên sôi nổi, ngay cả mấy ham như Ôn Tranh cũng bày tỏ: “Hanh Hanh đáng yêu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1210-chuyen-thuong-ngay-am-ap-cua-bon-nho.html.]

 

Hanh Hanh cảm thấy Ôn Tranh khen dễ dàng gì, nên cũng thèm xoay xở với chủ đề nữa, dù Hanh Hanh thì Hanh Hanh , bố cũng sẽ đổi .

 

Cậu tin, ông nội , bọn họ còn thể gọi là Hanh Hanh ?

 

Cái thứ nhỏ bé suy nghĩ viển vông tận .

 

Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Tranh ăn xong bữa sáng chuẩn cửa, Chu Hồng Vân chợt nhớ : “Ôn Tranh, hai ngày nay buổi trưa cháu cũng về ăn cơm, thím của cháu tối qua về muộn, đặc biệt dặn dò bà chuẩn hộp cơm cho cháu. Buổi trưa nếu tìm chỗ nào hâm nóng thì , nếu tìm chỗ nóng thì ăn nguội cũng . Là bánh nướng kẹp thịt bò, còn một ít dưa muối thái sợi. Bà nội chuẩn cho cháu ba cái, cháu xem đủ ăn . Nếu đủ, ngày mai bà chuẩn thêm cho cháu một chút.”

 

Ôn Tranh cầm hộp cơm: “Cháu cảm ơn bà nội, đủ ạ, buổi trưa cháu ăn thế là đủ .”

 

Chu Hồng Vân định vỗ vỗ bờ vai của , thế nhưng đứa nhỏ hiện tại cao quá, bà còn kiễng chân mới vỗ tới, đành bỏ cuộc mà vỗ vỗ cánh tay Ôn Tranh: “Phải ăn uống cho t.ử tế, bà thấy hai ngày nay cháu gầy mà cũng đen , việc vất vả ? Cháu ăn gì cứ với bà nội, chúng một nhà đừng khách khí.”

 

Ôn Tranh cảm động, những năm qua ở trong gia đình , đều đối xử với đặc biệt , dành cho sự quan tâm tỉ mỉ vô cùng, khi nào mới thể báo đáp bọn họ.

 

Sau khi Ôn Tranh , An An và mấy đứa nhỏ mới dậy, An An cơm thừa bàn: “Bà nội, bố cháu đều ạ?”

 

Chu Hồng Vân gật đầu: “ , bố cháu hôm nay đều bận, sáng sớm , họ một hồi thì Ôn Tranh cũng dậy ăn cơm , các cháu là muộn nhất đấy.”

 

An An liên tục gật đầu: “Vậy chúng cháu ăn xong tự rửa bát, bà nội bà nghỉ ngơi .”

 

Chu Hồng Vân cảm thấy kỳ nghỉ hè , An An giống như thoáng cái trưởng thành, hình như còn lười biếng như thế nữa, mỗi ngày việc cũng tích cực.

 

ha hả An An: “Bà suốt ngày ở nhà đều việc gì, bận gì chứ? Các cháu mau ăn , hôm nay Hương Sơn ? Ăn cơm xong tranh thủ lúc mát mẻ thì ngay .”

 

An An cầm lấy cái bánh bao c.ắ.n một miếng, vô tình hỏi một câu: “Ôn Tranh lúc mấy giờ ạ?”

 

Chu Hồng Vân tuổi cao, cái gì cũng sẽ lao thao một chút: “Ôn Tranh lúc bảy giờ, chỉ ăn mấy cái bánh bao. Thanh niên trai tráng lớn như thế mà chỉ ăn chút đồ, chống đỡ nổi một ngày? May mắn cháu nhắc bà chuẩn hộp cơm cho nó. Bà cho nó ba cái bánh nướng kẹp thịt bò. Bà mới ngẫm nghĩ, Ôn Tranh hai ngày nay gầy ít, mấy ngày nay đều ăn trưa ?”

 

Nói xong bà thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ , cháu nó cả ngày như chuyện gì, nhưng dù cũng là ở nhờ nhà khác, trong lòng nó chắc chắn sẽ thoải mái. Có hết tiền cũng với bà .”

 

An An : “Bà nội, thì bà nghĩ nhiều , cháu cho Ôn Tranh tiền tiêu vặt nhiều nhất, mỗi tháng cháu mới mười đồng, Ôn Tranh tận ba mươi đồng cơ.”

 

Ba mươi đồng, thể mua nhiều thứ.

 

Chu Hồng Vân đương nhiên , nhưng cũng Ôn Tranh bao giờ tiêu tiền bừa bãi: “Ôn Tranh mỗi tháng đều tiêu xài lung tung, nếu cái đồ ham ăn như cháu, nó lẽ đến một phân tiền cũng tiêu.”

 

An An phồng má lên, bà nội cũng lý.

 

Không đợi Mặc Mặc bọn họ ăn xong, An An cầm cái bánh bao ăn ngoài: “Anh, các đưa Hanh Hanh và Đường Đường Hương Sơn nhé, bây giờ em ngoài chút việc.”

 

--------------------

 

 

Loading...