Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1209: Ôn Tranh kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặc Mặc An An: “Em nhất định thi trường quân đội ?”

 

Ôn Tranh với An An: “Chỉ cần em cố gắng, duy trì thành tích hiện tại, chắc chắn thể thi đỗ trường quân đội.”

 

An An thở dài một tiếng: “ luôn những chuyện ngoài ý xảy , em bảo hiểm kép, thể để đến lúc đó .”

 

trả lời Mặc Mặc: “Em nhất định , em chỉ thích cái thôi, những thứ khác em đều thích. Nếu em thể lính, em cũng còn thể gì nữa.”

 

Nói đoạn, cô khẽ nhếch khóe miệng, chút buồn bã: “Bố cũng đồng ý, em cũng thể thuyết phục bố . mà em thực sự thích mà.”

 

Mặc Mặc An An, nên lời, trong lòng chút xót xa. Anh vẫn luôn tưởng rằng An An cứ vô tư vô lo mà lớn lên, ngờ cô học cách giấu tâm sự trong lòng.

 

Ôn Tranh An An: “Nếu em kiên trì, chúng sẽ cùng thi trường quân đội.”

 

Nói xong còn khẳng định: “Thành tích của em, em cần lo lắng, sẽ kèm cặp em.”

 

Mặc Mặc An An, sang Ôn Tranh: “An An, nếu em kiên trì, đến lúc đó thể giúp em với bố.”

 

An An kinh ngạc Mặc Mặc: “Anh, thật ? Không cũng đồng ý , giờ cũng đồng ý ?”

 

Mặc Mặc gật đầu: “Con mộng tưởng thì nên thành, như mới vui vẻ .”

 

Hanh Hanh ở một bên thấy các chị mãi thôi, chút đợi kịp: “Rác của chúng còn nhặt nữa đây?”

 

An An hiện tại tâm trạng : “Nhặt nhặt nhặt, chúng còn kiếm tiền mua quà cho ông nội nữa.”

 

Mặc Mặc chút dở dở : “Chẳng lẽ, vẫn kiên trì nhặt rác kiếm tiền ? Các em thế , một tháng cũng kiếm bao nhiêu tiền .”

 

Hanh Hanh để ý: “Đây là do chúng em lao động mà , bất kể bao nhiêu, ông nội chắc chắn đều sẽ vui vẻ. Bố , tiền thể đại diện cho lòng thành, chân thành mới là quan trọng nhất.”

 

Cuối cùng, Ôn Tranh và Mặc Mặc cũng gia nhập hàng ngũ nhặt rác. Đến chập tối, bọn họ gom một đống lớn chai lọ và bìa giấy, mang đến trạm phế liệu bán, kết quả chỉ bán bốn đồng.

 

Ôn Tranh bốn đồng tiền, những lời ủng hộ An An thật sự khó mà thốt khỏi miệng.

 

Mặc Mặc lúc công tác tư tưởng: “Em cũng thấy đấy? Chỉ bốn đồng tiền, nhưng lãng phí một ngày của năm chúng , trung bình mỗi một ngày tám hào. Em thấy tính hiệu quả cao ?”

 

An An “a” một tiếng, chút thất vọng: “ cao.”

 

Mặc Mặc : “Buổi trưa chúng mỗi ăn một bát mì một đồng, còn mua cả bát lớn để uống. Tính , chúng là đang bù lỗ đấy.”

 

Hanh Hanh để ý: “Đây là tự chúng em kiếm mà, ý nghĩa giống .”

 

Mặc Mặc gõ cái đầu nhỏ của bé: “Khi năng lực, vì để sinh tồn thì đây đúng là một cách, nhưng nếu còn lựa chọn khác, ai chọn công việc vất vả thế ?”

 

Hanh Hanh vẫn hiểu, nhưng vẫn cứ ngây ngô vui vẻ.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Mặc Mặc mấy : “Về nhà , chúng về nhà bàn bạc kỹ một chút, xem cái gì thì thích hợp hơn.”

 

Chu Hồng Vân thấy Hanh Hanh trở về, giống như con nghé con, ừng ực ừng ực uống ít nước, chút tò mò: “Hôm nay các cháu thư viện ? Sao khát đến mức , thư viện đó nước ? Còn Đường Đường nữa, mặt mũi đỏ thế ?”

 

Đường Đường làn da giống Mộ Tiểu Vãn, chịu nắng, hễ phơi nắng là đỏ bừng lên, lâu mới tan , nhưng đen .

 

An An vội vàng nháy mắt với Đường Đường, sợ Đường Đường lỡ miệng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1209-on-tranh-ky-la.html.]

Đường Đường vẫn là một đứa nhỏ lanh lợi: “Lúc chúng cháu ăn trưa, chỗ đó bóng cây nên nắng chiếu . Cô ạ, ngày mai là khỏi thôi.”

 

Chu Hồng Vân yên tâm: “Chỉ sợ các cháu từ thư viện chạy chơi, mấy ngày nay nóng, dễ trúng nắng lắm.”

 

An An lén thè lưỡi, cô quên mất chuyện sẽ trúng nắng .

 

Sau bữa tối, mấy đứa trẻ tụ tập một chỗ, bắt đầu bàn bạc cách kiếm tiền. Hanh Hanh và Đường Đường ý kiến, chị bảo gì thì nấy. Ánh mắt chị đầy vẻ sùng bái.

 

Lúc thảo luận, chỉ Ôn Tranh là luôn giữ im lặng.

 

An An thấy Ôn Tranh lời nào, bèn đẩy đẩy cánh tay : “Ôn Tranh, ý tưởng gì ? Chuyện bày hàng vỉa hè , Mặc Mặc cũng , chúng hướng dẫn viên du lịch nhỏ nhé? Anh ?”

 

Ôn Tranh lắc đầu: “ ý tưởng khác, sẽ cùng với các em .”

 

An An “ồ” một tiếng, vẫn tôn trọng Ôn Tranh nên truy hỏi thêm.

 

Cuối cùng, Mặc Mặc dẫn theo An An và Chu Chu hướng dẫn viên nhỏ, Đường Đường và Hanh Hanh theo học tập.

 

Thịnh An Ninh đối với việc mấy đứa nhỏ ngoài rèn luyện kiếm tiền ý kiến gì, ngược còn khuyến khích bọn trẻ, kiếm bao nhiêu trọng yếu, chủ yếu là thể rèn luyện con cái.

 

Chu Triều Dương càng vui vẻ hơn, với Thịnh An Ninh: “Chị dâu, em phát hiện Hanh Hanh nhà em theo bọn Mặc Mặc thì ngoan hơn nhiều.”

 

Thịnh An Ninh : “Chẳng lẽ vì Hanh Hanh nhà chúng lớn , trở nên hiểu chuyện hơn ?”

 

Chu Triều Dương tặc lưỡi than thở: “Câu e là chính chị cũng tin . Bọn An An học, giáo viên bao giờ tìm các chị ? Có Mặc Mặc ở đó, chị căn bản chẳng bao giờ quản việc học tập của chúng, mà thành tích vẫn như . Chị Hanh Hanh xem, giáo viên một tuần tìm em một còn là ít đấy. Không nhét sâu ngăn bàn bạn nữ thì cũng là lén lút bỏ chuột c.h.ế.t hộp phấn của giáo viên.”

 

Nghĩ đến thôi thấy đau đầu, hỏi Hanh Hanh thì Hanh Hanh còn lý trực khí tráng. Bởi vì bạn nữ thích mách lẻo, bởi vì giáo viên đ.á.n.h lòng bàn tay nó.

 

Thịnh An Ninh rộ lên, bởi vì mấy đứa nhỏ khiến cha yên tâm, nên Hanh Hanh ở trong cái nhà trở nên đặc biệt khác biệt, ngay cả Chu Nam Quang cũng mắng mà cưng chiều nó.

 

Chu Triều Dương đột nhiên nhớ một chuyện: “Sao thấy Ôn Tranh cùng với bọn An An nhỉ? Em thấy mỗi ngày buổi sáng Ôn Tranh cửa khá sớm.”

 

Thịnh An Ninh thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ tâm tư nặng. Không đồng ý cùng với bọn An An, tự chạy ngoài tìm việc để , từ sáng đến tối đều sớm về muộn, cũng tìm việc .”

 

Chu Triều Dương nhíu mày: “Chuyện của Lý Đạc xử lý xong ? Ôn Tranh ngoài như liệu nguy hiểm ?”

 

Thịnh An Ninh cũng một chút: “Anh cả em hiện tại , cụ thể thế nào cũng .”

 

Cô suy đoán chắc là vấn đề gì lớn nữa, bọn Chu Thời Huân ở Cục An ninh Quốc gia vẫn lợi hại, một chút chuyện nhỏ giải quyết chắc chắn là chuyện trong vòng vài phút.

 

Chu Triều Dương yên tâm: “Vậy thì , đứa nhỏ chính là lòng tự trọng quá mạnh.”

 

Thịnh An Ninh tò mò Ôn Tranh mỗi ngày gì, hỏi An An, An An cũng : “Ôn Tranh , chúng con cũng tiện truy hỏi ạ, hơn nữa con định len lén theo, cửa phát hiện . Chu Chu cũng từng phát hiện. Mẹ ơi, chúng cứ tôn trọng Ôn Tranh , chắc chắn chuyện .”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: “Mẹ chắc chắn tin tưởng nhân phẩm của Ôn Tranh, chỉ là việc gì quá vất vả , hoặc là lừa.”

 

An An kinh ngạc: “Không ạ, Ôn Tranh thông minh như , thể lừa .”

 

Buổi tối, khi Ôn Tranh trở về, An An nhiệt tình chạy tới, ôm lấy cánh tay Ôn Tranh: “Ôn Tranh, ngày mai nghỉ ngơi một ngày ?”

 

Lông mày Ôn Tranh khẽ nhíu một chút, cố gắng để An An phát hiện điều bất thường: “Có việc gì ?”

 

--------------------

 

 

Loading...