Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1205: Chỗ nào cũng lộ vẻ cổ quái

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ôn Tranh tuy rằng rõ tại Lý Đạc nhắm , nhưng cũng nhắc nhở An An cẩn thận một chút, dù bọn họ cũng cùng , nếu Lý Đạc thực sự hại , chắc chắn cũng sẽ liên lụy đến An An.

 

An An gật đầu: " sẽ chú ý, thông minh lắm đấy."

 

Khi hai đang chuyện, bọn Chu Chu ba cũng tới mặt.

 

Không kịp ngắm hoàng hôn, chỉ thể thấy một chút ánh sáng vàng kim nơi chân trời, nhiệt độ cũng bắt đầu hạ xuống.

 

Mặc Mặc gọi An An mặc thêm áo dày, dặn dò mấy tìm chỗ xong.

 

Anh lấy thức ăn chia cho cùng ăn, Lý Đạc thấy bọn họ ăn đồ thì lẳng lặng xa.

 

Chu Chu tới kéo Lý Đạc : "Đã là bạn bè thì cùng ăn cơm , chạy xa thế gì? Không đói ?"

 

Cậu cưỡng ép lôi Lý Đạc qua, nhét cho một cái bánh nướng: "Mau ăn , cũng đừng rửa tay nữa, nhiều quy củ thế ."

 

Chỗ An An chọn cơ bản du khách nào, bởi vì cách nơi ngắm bình minh còn một đoạn cách, nhiều đều trực tiếp lên phía chờ xem.

 

An An cảm thấy bên quá đông , ở đây an tĩnh, xem bình minh thì chỉ cần vài phút là tới.

 

Mấy đứa trẻ xuống đó đều im lặng ăn đồ, mỗi đều tâm sự riêng.

 

Chu Chu yên , liên tục hỏi Lý Đạc đủ thứ chuyện, Lý Đạc thì hỏi đáp.

 

Đến tối, nhiệt độ ngày càng thấp, An An quấn trong chiếc áo lông vũ tựa sát bên cạnh Mặc Mặc ngáp liên hồi, căn bản chuyện, nhưng mắt chịu nhắm , luôn chằm chằm Ôn Tranh và Lý Đạc.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Mãi cho đến khi thực sự chịu nổi nữa, cô mới tựa Mặc Mặc ngủ .

 

Chu Chu thậm chí còn trải một tấm ga giường mặt đất, cứ thế xuống ngủ khò khò.

 

Nửa đêm về sáng, còn ai chuyện nữa, đám đang chuyện ở đằng xa lúc cũng an tĩnh , phỏng chừng là ngủ .

 

Thỉnh thoảng vài tiếng cú mèo kêu, vẻ rợn .

 

Lý Đạc đột nhiên dậy, do dự một hồi hỏi Ôn Tranh: " nhà vệ sinh, thể cùng một lát ?"

 

Ôn Tranh dụi dụi mắt, lên: "Đi thôi, cùng ."

 

Hai hướng về phía , tìm một nơi bụi rậm rậm rạp để vệ sinh.

 

Ôn Tranh Lý Đạc đang mặc phong phanh: "Cậu mang theo áo dày ?"

 

Lý Đạc lên tiếng, tiếp tục về phía , bước chân còn ngày càng nhanh.

 

Ôn Tranh dừng : "Cậu đợi một chút, ở đây là , chỗ cũng , tiếp về phía nữa thì quá nguy hiểm, bên vách đá chúng cũng ."

 

Lý Đạc đầu: "Vẫn nên về phía một chút, Chu Dĩ An ở đây mà, vẫn nên xa một chút, nếu thấy thì ."

 

Ôn Tranh chậm, cầm đèn pin quan sát môi trường xung quanh, mới theo Lý Đạc về phía .

 

Nơi hẻo lánh hơn, xung quanh một bóng cũng , gió núi thổi vù vù mặt, thổi đến rát cả mặt.

 

Lý Đạc đột nhiên xoay , hung ác Ôn Tranh, chẳng chẳng rằng giơ một con d.a.o găm rút từ , lao về phía Ôn Tranh.

 

Còn chạm Ôn Tranh, Chu Chu và Mặc Mặc xông ngăn chặn, ngay cả An An rõ ràng đang ngủ say cũng mặt, cô phẫn nộ tới, lấy con d.a.o găm trong tay Lý Đạc : "Rốt cuộc là ai? Tại tay với Ôn Tranh? Anh đắc tội gì ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1205-cho-nao-cung-lo-ve-co-quai.html.]

 

Chu Chu đè cổ Lý Đạc: " đoán chắc chắn đang nghẹn ý mà, ngờ đúng là thật nha, chút khôn vặt của mà cũng lừa bọn ?"

 

Ôn Tranh tới mặt Lý Đạc: " chắc chắn quen , cũng từng đắc tội , tại g.i.ế.c ?"

 

Lý Đạc ha hả lên: "Bây giờ cảm thấy vô tội ? chính vì mà nhà tan cửa nát nhà, biến thành một đứa trẻ mồ côi, với ai đây?"

 

An An nhíu mày: "Cậu cho hẳn hoi xem nào, cái gì mà Ôn Tranh hại? Anh cũng chỉ là một sinh viên, tại chụp một cái mũ lớn như cho ?"

 

Lý Đạc phẫn nộ gào thét: "Nó vô tội? Bố nó chẳng vô tội chút nào cả, nếu tại bố nó thì bố c.h.ế.t, cũng tự sát. Những năm qua, vẫn luôn chờ đợi để báo thù các ."

 

Ôn Tranh lạnh lùng Lý Đạc, nhắc đến cha, cơn giận trong lòng cũng bốc lên.

 

Cha - Ôn Trường Sơn trong lòng là ngọn núi vĩ đại, là một hùng.

 

Dù ông còn nữa, cũng cho phép khác như .

 

Mặc Mặc Lý Đạc: "Cậu thế là phạm pháp ? Nếu cứ như , tiền đồ sẽ hủy hoại đấy."

 

Lý Đạc đầy mặt chẳng quan tâm: " sợ cái gì? Nhà của sớm còn , từ nhỏ là một đứa trẻ mồ côi, sống chính là báo thù cho bố . Nếu Ôn Trường Sơn c.h.ế.t, thì tìm con trai ông ."

 

Nói cả buổi, luôn miệng đều là hận ý, nhưng vẫn tại hận.

 

Chu Chu kiên nhẫn: "Bố hại thế nào? Chú Ôn chính là đại hùng, nếu chú thật sự g.i.ế.c cha , thì cũng là do cha chuyện thể tha thứ."

 

Mặt Lý Đạc đỏ bừng lên vì nghẹn khuất: "Không , căn bản như ! Ngày đó bố , với rằng ông sẽ mang bong bóng về cho , nhưng là rốt cuộc cũng trở về nữa. Bà nội , chính là Ôn Trường Sơn g.i.ế.c bố . Bao nhiêu năm qua, chúng vẫn luôn ngóng tăm tích của , ngờ gặp ở thành phố Kinh."

 

An An tức giận: "Nói cả buổi, khẳng định là bố chuyện ."

 

Sau đó cô đầu Mặc Mặc: "Anh, chúng trói , đợi hừng đông xuống núi thì đưa đến đồn công an."

 

Trong lòng cô nghi hoặc, tại cảm thấy Lý Đạc quen thuộc nhỉ?

 

Mặc Mặc thấy Lý Đạc cả buổi cũng trọng điểm, hơn nữa hiện tại đều là lời từ một phía của Lý Đạc, nhiều cũng vô dụng, từ trong ba lô lấy dây thừng nilon, trói tay chân Lý Đạc .

 

Chu Chu ở một bên giúp một tay, thắt nút : "Cậu thật sự coi chúng là kẻ ngốc ? Lúc thèm để ý đến chúng , đến giữa sườn núi mới bắt đầu nhiệt tình với chúng . Còn nữa, chúng đến , liền theo đến đó, trái quá trùng hợp . Lý Đạc, đừng ai giúp . nghi ngờ, lưng còn đang giúp đỡ."

 

"Nếu chẳng mua nổi vé tàu ."

 

Lý Đạc vùng vẫy: "Các thả , chỉ tìm Ôn Tranh, liên quan đến các . Hơn nữa, đừng tưởng thông minh, chỉ đến một thôi. Vé xe cũng là tự mua."

 

Chu Chu lạnh: "Cậu xem chúng vẻ giống như dễ lừa ? Cậu cái gì là cái đó ? Tuổi chúng sai biệt lắm, nhưng não bộ thì chúng tận bốn cơ. Cậu lấy cái gì so với chúng ."

 

An An cảm thấy hôm nay Chu Chu thông minh cực kỳ, lúc còn quên nịnh nọt một câu: "Anh Chu Chu, hôm nay lợi hại quá, thoáng cái đoán đúng trọng điểm ."

 

Chu Chu kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, em vốn dĩ thông minh mà. Chỉ là bình thường em phát hiện thôi."

 

Ôn Tranh lời nào, luôn luôn chằm chằm Lý Đạc.

 

Lúc mặt trời mọc, cũng tâm trạng thưởng thức, thu dọn đồ đạc, kéo Lý Đạc xuống núi.

 

Mặc Mặc chút kỳ lạ, một đêm trôi qua, Lý Đạc dường như chút yên lặng quá mức.

 

--------------------

 

 

Loading...