Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1204: Thử thăm dò thất bại

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Đắc cũng bất ngờ khi Mặc Mặc chủ động mời cùng.

 

Chu Chu bước tới khoác vai Lý Đắc, hì hì: " , chúng cùng cho bạn. Lúc còn chẳng thèm đoái hoài đến bọn , một leo núi, ngẫm xem đêm tối đáng sợ thế nào, giờ sợ chứ gì."

 

Nói đoạn, nhóc kéo Lý Đắc xoay : "Đi mau, mau, chúng thi đấu xem ai tới đỉnh núi ."

 

An An tò mò Chu Chu, cảm thấy Chu Chu đổi lớn. Vừa còn đang phân tích Lý Đắc , thoắt cái quan hệ thế ?

 

Chu Chu ngoái đầu gọi An An: "An An, nhanh lên nào, giờ Lý Đắc gia nhập, chúng xem ai chạy nhanh nhất."

 

An An vẫn hiểu ý của Chu Chu, nhưng đối với việc thi đấu thì vẫn hứng thú, hưng phấn chạy lên: "Được thôi, xem ai tới đỉnh núi , cuối cùng tới nơi biểu diễn văn nghệ cho xem."

 

Lý Đắc Mặc Mặc và Ôn Tranh: "Hai thi cùng ?"

 

Mặc Mặc lắc đầu: "Bọn thi , ba cứ ."

 

Lý Đắc im lặng một hồi, cùng Chu Chu và An An chạy dọc theo con đường núi quanh co hướng lên . An An luôn dẫn đầu, tốc độ nhanh đến mức Lý Đắc thể tưởng , hơn nữa thể cảm nhận rõ ràng là An An chẳng hề thấy mệt.

 

Sức bền của tính cũng khá, nhưng lúc cũng thấy mỏi chân, dừng một chút hoặc chậm , nhưng thua Chu Chu. Anh chỉ thể nghiến răng chạy lên, cũng chỉ thắng Chu Chu mười mấy mét.

 

Khi sắp đến đỉnh núi thì trời chạng vạng, xung quanh dần tối hẳn, còn rõ những hộ nhà chân núi nữa.

 

An An chống nạnh, từ cao xuống mấy : "Chúng nhanh lên chút , còn kịp ngắm hoàng hôn. Như chúng thể ngắm bình minh, thể ngắm hoàng hôn, thật sự quá đáng giá."

 

Lý Đắc lúc chậm hẳn , Chu Chu dễ dàng vượt qua , đuổi theo An An, còn ha ha : "Thế nào, cũng chậm nhé."

 

An An bóng lưng Lý Đắc, xoay về phía Ôn Tranh và Mặc Mặc, dừng nhúc nhích.

 

Lý Đắc tới mặt Ôn Tranh và Mặc Mặc: "Hay là để giúp hai đeo ba lô nhé."

 

Mặc Mặc lắc đầu: "Không cần, bọn tự cầm . Nguyên nhân bọn chạy là vì trong mấy luôn giữ thể lực để đối phó với tình huống đột xuất. Hai đứa tới đỉnh núi sẽ mệt, đến lúc đó tinh lực gác đêm, vạn nhất buổi tối xảy chuyện gì thì ứng phó thế nào?"

 

Lý Đắc kinh ngạc, ngờ Mặc Mặc và Ôn Tranh hạng thư sinh yếu đuối chạy nổi, : "Vẫn là nghĩ chu đáo, hèn gì đều là trí đa tinh."

 

Sau đó Ôn Tranh: " thể giúp cầm đồ."

 

Ôn Tranh cũng từ chối: " tự , thôi, sắp tới đỉnh núi ."

 

Lần , Lý Đắc thi chạy với An An và Chu Chu nữa mà bên cạnh Ôn Tranh.

 

Lúc đầu mấy đều chuyện, Mặc Mặc vốn dĩ quá thích năng, Ôn Tranh càng là một trầm mặc, chỉ khi đối với An An mới thích bát sát vài câu.

 

Đi phía một hồi lâu, còn thấy bóng dáng của Chu Chu và An An nữa, Lý Đắc mới nhịn lên tiếng: "Trước đó chào hỏi các là vì đến từ nông thôn, mà các đều là con cái thành phố Kinh Thị, điều kiện gia đình , chút dám."

 

Mặc Mặc liếc mắt một cái: "Chuyện đó cũng gì, giờ chúng đều là sinh viên, giống cả."

 

Lý Đắc liên tục gật đầu: " , thể nhận các khá dễ tiếp xúc. Trước từng gặp qua một con cái gia đình cán bộ cao cấp, dùng lỗ mũi để chuyện, còn sai bảo cái cái , lưng thì nhạo ."

 

Nói xong khổ một tiếng: "Cho nên, dám kết bạn. Sở dĩ bây giờ sẵn lòng cùng các là vì khi các thấy ăn màn thầu, các hề lộ ánh mắt khinh bỉ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1204-thu-tham-do-that-bai.html.]

Mặc Mặc nhíu mày: "Sao suy nghĩ như ? Con tự mạnh mẽ mới thể chống ánh mắt của khác, chứ là trốn tránh."

 

Lý Đạc còn định mở miệng thì chân bỗng chốc trẹo, ngã nhào về một bên. Bên cạnh là sườn núi dốc , quái thạch lởm chởm, ngã một cái chỉ sợ là đầu rơi m.á.u chảy.

 

Dưới tình thế cấp bách, đưa tay nắm lấy Ôn Tranh bên cạnh, khiến Ôn Tranh kịp phòng , cũng kéo ngã theo về một phía.

 

Mặc Mặc định đưa tay kéo thì thấy An An từ lao , vững vàng đẩy Lý Đạc thẳng : “Các thế? Đường bằng phẳng mà cũng ngã .”

 

Mặc Mặc cũng kéo Ôn Tranh vững, Lý Đạc với ánh mắt đầy thâm ý.

 

Mặt Lý Đạc đột nhiên đỏ lên: “Ngại quá, cố ý, chân mềm nhũn , suýt chút nữa thì ngã nhào.”

 

An An khi đẩy Lý Đạc vững chạy đến bên cạnh Ôn Tranh: “Anh chứ? Hay là hai chúng cùng , Mặc ca ca và Lý Đạc cùng , con đường hẹp thế , thể kề bên cả ba .”

 

Ôn Tranh từ chối, An An kéo phía .

 

Đi mấy bước, Chu Chu từ tảng đá lớn bên cạnh nhảy , với mấy : “Các thật là chậm đấy, mà chỉ chậm, cơ thể còn giống như già , đường bằng phẳng mà cũng ngã .”

 

Lý Đạc tài nào nghĩ tới, rõ ràng Chu Chu và An An chạy biến mất, hóa trốn tảng đá gần đây.

 

Chu Chu bước tới khoác bờ vai của : “Thôi, để dìu , đỡ một hồi nữa ngã.”

 

Mặc Mặc mặc khế lùi hai bước, theo Lý Đạc và Chu Chu.

 

Chu Chu cao hơn Lý Đạc một chút, khoác vai hỏi: “Cậu Kinh Thị ? Cậu chuyển trường từ tới thế, giọng của vẫn thấy quen quen.”

 

Lý Đạc chớp chớp mắt: “ Kinh Thị, chỉ là vì một nguyên nhân nên nơi khác sống mấy năm, năm nay chuyển về, chuẩn năm tham gia cao khảo.”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Chu gật đầu: “Thế thì quá, thi trường đại học nào?”

 

Lý Đạc ngờ Chu Chu bình dị gần gũi như : “Vẫn nghĩ kỹ, thể sẽ học viện Triết học.”

 

Chu Chu “ồ” một tiếng: “Học viện Triết học ? Thế tương lai chính trị ? Không tệ, .”

 

Kế đó bồi thêm một câu: “Nếu chính trị thì nhất định bất kỳ vết nhơ nào, cho dù là tạm giam cũng . Nhị Thúc là cảnh sát nên .”

 

Sắc mặt Lý Đạc trắng bệch một chút, may mà ánh hoàng hôn mờ tối nên ai thấy.

 

Mặc Mặc theo chậm nhanh ở phía , cũng thể thấy cuộc đối thoại của hai , thầm ngạc nhiên vì Chu Chu hình như đột nhiên hiểu chuyện .

 

An An kéo Ôn Tranh một lên đến đỉnh núi, thấy những khác còn ở xa, nhỏ giọng nhắc nhở Ôn Tranh: “Anh nhất định đề phòng Lý Đạc, nếu đến mức bất đắc dĩ thì gần , em nghi ngờ hại .”

 

Ôn Tranh nhíu mày khó hiểu: “Anh và quen mà, nhưng thể cảm nhận hình như cố ý.”

 

An An gật đầu: “, cho nên em và Chu Chu mới lên kế hoạch đợi ở chỗ nguy hiểm một chút để xem tay , ngờ đúng là thật.”

 

Nói xong cô nức nở khen hoài: “Xem thế , cũng thông minh lắm nhỉ.”

 

--------------------

 

 

Loading...