Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1203: Cùng nhau lên núi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:38:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An An hét ch.ói tai một tiếng, Lý Đạc: "Anh ở đây gì?"

 

Lý Đạc mặt cảm xúc liếc An An: "Đi ngang qua."

 

Anh tiếp tục về phía , dừng ở căn phòng tập thể cuối hành lang.

 

Mặc Mặc, Chu Chu và Ôn Tranh cũng ngoài, về phía Lý Đạc.

 

Mà Lý Đạc cũng , ánh mắt cô độc và kiêu ngạo, lạnh lẽo như băng, khiến An An nghĩ đến một loại động vật: loài rắn. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy cánh tay nổi một lớp da gà.

 

Cô vội vàng kéo cánh tay Ôn Tranh: "Chúng ăn cơm ."

 

Mặc Mặc và những khác cũng phát hiện ánh mắt của Lý Đạc đúng, ngoại trừ Chu Chu phản ứng gay gắt, Mặc Mặc và Ôn Tranh đều bình tĩnh, hộ tống An An xuống lầu.

 

Ra khỏi nhà khách, ánh mặt trời mà vẫn thấy lạnh sống lưng, Chu Chu : "Vừa ánh mắt của nhảy dựng."

 

Chu Chu khá tức giận: "Bây giờ mà vấn đề gì, e rằng khó tin."

 

Mặc Mặc vẫn trầm : "Em đừng bốc đồng, cũng đừng tìm Lý Đạc gây chuyện, chúng cứ tĩnh quan kỳ biến. Nhớ kỹ, nhất định bốc đồng."

 

Ôn Tranh đồng ý: "Chúng hiện tại thể xác định gì, nếu quá bốc đồng, là chúng gây sự , dễ dàng c.ắ.n ngược một cái. Cho nên, chúng cứ coi như thấy ."

 

Chu Chu chút nghĩ : "Chúng bốn , còn sợ một ?"

 

Mặc Mặc nhíu mày: "Chúng đang ở bên ngoài, bớt một chuyện hơn thêm một chuyện."

 

An An cũng tán thành: "Bố đều , chúng sợ phiền phức, nhưng nhất định gây sự. Phía quán sủi cảo Đại Nương, chúng ăn cái đó ."

 

...

 

Ăn xong sủi cảo đường về, bốn gặp Lý Đạc. Lý Đạc đang cầm một cái màn thầu ăn dở, thấy bọn An An, vội vàng giấu màn thầu lưng, mặt hiếm khi thoáng qua vẻ lúng túng.

 

Mặc Mặc dắt An An, ngầm hiệu cho em gái nên , lướt qua Lý Đạc.

 

Đi xa , Chu Chu hiếm khi cảm thán một câu: "Không ngờ, Lý Đạc sống khổ sở như ."

 

Mặc Mặc liếc Chu Chu: "Bất kể lúc nào, cũng thu lòng mù quáng của em ."

 

Chu Chu chút bất mãn: "Sao em thành lòng mù quáng chứ? Em là chuyện nào chuyện đó, hỏi An An và Ôn Tranh xem em đúng ? Em cái cũng là đồng cảm với Lý Đạc định giúp đỡ cái gì. Chu Lệ Tranh, đừng lúc nào cũng trưng cái bộ dạng trai để giáo huấn khác."

 

Mặc Mặc mím môi Chu Chu, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, mang theo sự tức giận ẩn hiện.

 

An An đầu thấy dáng vẻ Mặc Mặc sắp nổi cáu, trong lòng vẫn chút sợ hãi, vội vàng tới can ngăn: "Được , chúng mau về nghỉ ngơi một chút, đó tìm xe đến Thái Sơn. Chẳng lúc nãy bác gái bán sủi cảo , lúc chập tối leo lên Thái Sơn, ở đỉnh núi một đêm mới thể thấy bình minh. Nếu đến Thái Sơn mà xem mặt trời mọc, chẳng uổng công ?"

 

Nói đoạn, cô tới nũng kéo kéo cánh tay Mặc Mặc: "Đi thôi thôi."

 

Mặc Mặc rũ mắt nén cơn giận xuống, cùng An An về phía .

 

Chu Chu cũng dáng vẻ của Mặc Mặc cho sợ hãi. Trong ký ức của , bất kể bắt nạt Mặc Mặc thế nào, Mặc Mặc đều nhẫn nhịn, hồi nhỏ thì sẽ , lớn lên cũng đ.á.n.h trả, nhưng , cảm giác nếu thêm một câu nữa, Mặc Mặc sẽ động thủ đ.á.n.h .

 

Cậu sờ sờ mũi, kỹ lưỡng suy nghĩ xem rốt cuộc sai cái gì?

 

Ôn Tranh một cái: " thấy Mặc Mặc đúng đấy."

 

Nói xong liền đuổi theo Mặc Mặc và An An.

 

Chu Chu gãi đầu, vẫn nghĩ sai ở , nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy nếu Mặc Mặc mà phát hỏa thì thật sự đáng sợ.

 

Nguyên bản là kế hoạch ở một đêm, nhưng vì lời khuyên của địa phương, họ quyết định bây giờ sẽ bắt xe đến chân núi Thái Sơn, đó leo núi, ở đỉnh núi một đêm chờ xem bình minh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1203-cung-nhau-len-nui.html.]

Mặc Mặc kế hoạch, bảo để sách vở , mang theo quần áo dày. Lúc sắp cửa, còn bảo họ mang theo áo bông dày, lúc cũng mang theo luôn.

 

"Một lát nữa chúng mua thêm ít đồ ăn, bình nước đều đổ đầy nước, còn d.a.o găm, dây thừng, đèn pin, những thứ đều kiểm tra một , mang theo cho kỹ."

 

Chu Chu trái lời: “Pin đèn pin mang theo bốn cục, đến lúc đó thể thế.”

 

Mặc Mặc gật đầu, bốn đứa trẻ đeo hành trang xuất phát.

 

Có xe đến chân núi Thái Sơn, nhưng đường dễ lắm, mất hơn hai giờ mới đến nơi.

 

Đợi đến chân núi, Mặc Mặc mua thêm mấy cái bánh nướng bên lề đường, chỉ sợ mang theo ít, An An đói bụng gì ăn.

 

An An đến chân núi, tế bào vận động như là đột nhiên kích hoạt, xắn tay áo lên: “Đi thôi, xem chúng ai là đầu tiên leo lên đỉnh núi.”

 

Chu Chu lúc sống , vui vẻ chạy đến bên cạnh An An: “Đến đây, hai chúng thi đấu, nếu chị thắng, tiền tiêu vặt tháng của đều cho chị hết.”

 

An An vui vẻ: “Đây chính là em đấy nhé, đến lúc đó quỵt nợ .”

 

Nói xong cô tiên phong xông ngoài, Chu Chu cam chịu yếu thế đuổi theo.

 

Mặc Mặc và Ôn Tranh sợ hai gặp điều bất trắc, cũng theo lên.

 

Tốc độ của Chu Chu cũng chậm, nhưng về sức bền thì kém An An nhiều, đến giữa sườn núi thì xong , bệt xuống bên lề đường: “Không , , nghỉ ngơi một chút.”

 

An An chạy về phía một đoạn, chạy trở về, xuống bên cạnh Chu Chu: “Em thua nhé, hề nghỉ ngơi .”

 

Chu Chu nhận thua : “Được , chính là tiền tiêu vặt một tháng . mà...”

 

Nói đoạn, phía , thấy Mặc Mặc và Ôn Tranh cách bọn họ còn một đoạn cách, nhỏ giọng hỏi: “Chị xem cái tên Lý Đạc , liệu đêm nay lên núi ?”

 

An An lắc đầu: “Không , chắc là .”

 

Chu Chu khẳng định: “Chúng đ.á.n.h cược , thấy sẽ lên. Còn nữa, thấy mục đích của cũng ở chỗ chúng , mà là ở Ôn Tranh.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

An An kinh ngạc Chu Chu: “Tại em phân tích như ? Sao là Ôn Tranh chứ?”

 

Chu Chu vẫn một khuôn mặt khẳng định: “Cho nên, chị đ.á.n.h cược với , nếu Lý Đạc lên núi, mục tiêu nhất định là Ôn Tranh, nếu đoán đúng, lúc xuống núi, chị giúp đeo ba lô.”

 

An An thở phào nhẹ nhõm: “Dọa nhảy dựng, còn tưởng em đòi tiền tiêu vặt thua cho chứ.”

 

Chu Chu liếc trắng mắt : “Chị tưởng giống chị , là một kẻ tiểu tài mê... Ngọa tào!”

 

Nói xong chằm chằm phía An An kinh hô một tiếng.

 

An An đầu, liền thấy Lý Đạc bậc thang cao hơn bọn họ mấy bậc từ lúc nào, cư xử cao cao tại thượng bọn họ.

 

“Lý Đạc? Anh lên đó từ lúc nào ?”

 

An An chút tức giận, bởi vì Lý Đạc lúc nào cũng âm trầm như .

 

Lý Đạc xuống một bậc thang, trái lên tiếng: “ ngay tại phía các một chút.”

 

An An “ồ” một tiếng, đầu Mặc Mặc và Ôn Tranh cũng nhanh đến mặt, đột nhiên dậy: “Vậy , chúng còn đợi một hồi.”

 

“Lý Đạc, hứng thú cùng leo núi ? Chúng thi đấu xem ai là đầu tiên đến đỉnh núi.”

 

Lúc An An chuyện, Chu Chu cũng mở miệng, mỉm mời Lý Đạc.

 

An An lén lút lườm Chu Chu một cái, bệnh , đều Lý Đạc tới lành gì, còn cùng chúng ?

 

Ngay cả Mặc Mặc cũng mở miệng: “Đã tình cờ gặp thì cùng , buổi tối đường núi dễ , nhiều cũng là một cái bạn.”

Loading...