Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1202: Anh ta đứng ngay ngoài cửa
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Mặc cũng rõ ràng lắm: “Cứ cảnh giác một chút thì hơn, tuy là bạn cùng lớp với các em, nhưng chỉ cần điểm khả nghi, chúng đều nên chú ý.”
Ôn Tranh gật đầu, vẫn khâm phục sự bình tĩnh và thông minh của Mặc Mặc.
Hai trở toa xe, An An ngủ khò khò, Chu Chu thì đang ở giường ăn vụng đồ trong ba lô của An An.
Đến giờ cơm tối, An An mới dậy, ngáp dụi mắt leo xuống, thấy Mặc Mặc đang sách, cô liền gần xuống bên cạnh Mặc Mặc, đầu nghiêng một cái tựa vai : “Trời tối , tàu hỏa ngừng thế ?”
Mặc Mặc đặt cuốn sách xuống: “Hình như là nhường đường cho đoàn tàu phía , nếu em còn buồn ngủ thì ngủ tiếp một hồi nữa ?”
An An lắc đầu: “Không cần , cô bảo em trông chừng các ăn cơm, em dậy để giám sát ăn tối.”
Dụi dụi mắt, cô ngước lên giường , thấy Lý Đạc vẫn còn đó, cô khẽ nhíu mày, ngoài rửa mặt , bắt đầu lôi đồ ăn từ trong ba lô : “Tối nay chúng ăn bánh nướng và thịt gà, cô bảo thịt ăn nhanh lên, nếu để lâu sẽ dễ hỏng.”
Ôn Tranh ở bên cạnh giúp một tay, Chu Chu thì khá thành thật: “An An, lúc em ngủ, ăn hai cái bánh đường, đợi đến chân núi Thái Sơn, sẽ mua nước ngọt cho em uống.”
An An hì hì rộ lên: “Thế , đợi đến Thái Sơn, nếu em leo nổi nữa, cõng em lên đấy.”
Chu Chu sảng khoái gật đầu: “Được, đến lúc đó nếu em nổi, sẽ cõng em lên.”
Anh vẫn nghĩ An An đang đùa, dù thể lực của An An còn hơn cả , đôi khi chạy bộ, còn đuổi kịp An An nữa là. Anh cứ hiểu nổi, ngày thường An An lười biếng như , mà lúc vận động thể chạy nhanh đến thế?
Lúc bọn họ ăn xong, Lý Đạc cũng xuống, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm , khi tàu ga, Lý Đạc mới từ giường leo xuống, chẳng thèm mấy mà thẳng cửa đợi xuống tàu.
An An ghé đầu Lý Đạc xa, mới , kinh ngạc cảm thán: “ là trâu bò thật, một đêm cộng thêm hơn nửa ngày, ăn đồ gì thì thôi , còn vệ sinh nữa.”
Chu Chu thấy kỳ quái: “Anh ăn gì , chắc chắn là sẽ vệ sinh .”
Bốn đứa trẻ bắt tay thu dọn đồ đạc, đợi đến khi bọn họ tới cửa toa xe, Lý Đạc xuống tàu biến mất thấy bóng .
Mặc Mặc dẫn ba khỏi ga, hỏi thăm đường đến nhà khách Bát Nhất một mạch tới đó.
An An cũng thấy tò mò, so với thành phố Kinh, nơi vẫn mộc mạc hơn nhiều, đường dọc đường đều các sạp hàng bày bán đồ đạc, còn đủ loại đồ ăn.
“Anh, đằng còn chỗ bán sủi cảo kìa, một lát nữa khi chúng ở xong, thì ngoài ăn sủi cảo .”
Chu Chu vui: “Sáng sớm tinh mơ, nào tâm trạng ăn sủi cảo, cứ tùy tiện uống chút sữa đậu nành thôi, em là cứ phòng là ngoài nữa .”
Ôn Tranh phụ họa theo An An: “Lát nữa cất đồ xong, cùng em ngoài ăn sủi cảo.”
An An lườm Chu Chu một cái: “Vẫn là Ôn Tranh nhất, xem kìa, chỉ thôi, chúng vất vả lắm mới ngoài, nhất định xem nhiều nhiều một chút, ăn thử đặc sản địa phương chứ, sữa đậu nành thì ở thành phố Kinh cũng thể uống mà.”
Chu Chu phục: “Sủi cảo ở thành phố Kinh cũng thể ăn mà, hơn nữa sủi cảo cô gói là ngon nhất.”
An An hài lòng: “Thế mà giống ? Sủi cảo ở đây nổi tiếng đấy, thôi bỏ , thèm với nữa.”
Mặc Mặc nhíu mày Chu Chu: “Bốn chúng ngoài, cũng cùng , để lạc mất một ai.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Chu còn chút bất mãn, cuối cùng nghĩ đến lời dặn, vui lắm đáp: “Vậy .”
An An để ý đến Chu Chu, kéo Ôn Tranh bước nhanh về phía , lẩm bẩm với Ôn Tranh: “Chu Chu lười thật đấy, thế mà còn em lười, ngoài chơi mà chỉ lỳ trong nhà khách, ngày mai, em nhất định bắt cõng em lên núi.”
Ôn Tranh An An đang tinh thần hồng hào sáng láng: “Nếu ngày mai em leo núi nổi, thể cõng em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1202-anh-ta-dung-ngay-ngoai-cua.html.]
An An ha ha rộ lên: “Em mà leo nổi , bố đều , trong em một cái công tắc, chỉ cần vận động là công tắc sẽ mở , nhẹ như yến ngay.”
Ôn Tranh tin rằng, tế bào vận động của An An vẫn vô cùng phát triển.
Mặc Mặc An An đang nhảy chân sáo bên cạnh Ôn Tranh, sang Chu Chu: "Ra ngoài chơi, em cũng suy nghĩ cho An An một chút."
Chu Chu chút phục: "Anh cảm thấy em đặc biệt ích kỷ ? Em chỉ cảm thấy tại chúng đều nhường nhịn An An."
Mặc Mặc nhíu mày: "Chúng là , nhường nhịn An An là điều nên ."
Chu Chu lên tiếng, cũng tại , chính là ghét Mặc Mặc, so cao thấp với , đối với An An thì tình cảm phức tạp, bất luận kẻ nào hại em gái, nhưng đôi khi chịu nổi việc em quá vui vẻ. Cứ luôn nhịn mà đả kích em một chút.
Điểm duy nhất thể cùng lập trường với Mặc Mặc chính là, cũng phản đối An An nghĩa vụ, An An cũng , cũng thể nuôi An An cả đời.
Dù , chính là ghét An An nghĩa vụ, nguyên nhân, cũng .
Bốn tới nhà khách, thuê hai phòng, một phòng đơn, một phòng ba .
Mặc Mặc sợ An An buổi tối ở một an : "Ôn Tranh ở một , An An ở cùng chúng ."
Dù cũng là em ruột, chấp nhận một đêm cũng gì.
An An đồng ý: "Con vẫn là một ngủ , con lớn thế , cũng sợ hãi ."
Cũng may hai căn phòng sát , Mặc Mặc cũng kiên trì nữa.
Đăng ký xong thông tin, lúc chuẩn về phòng, Lý Đạc cũng đeo ba lô , thấy bốn , rõ ràng sững trong chốc lát, tiếp tục trưng khuôn mặt chán đời, qua yêu cầu ở phòng tập thể.
Phòng tập thể rẻ, ba đồng một đêm.
Lúc An An đầu Lý Đạc, Mặc Mặc kéo lên lầu.
An An quăng đồ đạc phòng, liền tìm bọn Mặc Mặc: "Này , xem cái Lý Đạc , cố ý theo chúng ? Sao mà trùng hợp thế ? Chúng ở , cũng ở đó?"
Chu Chu những lúc thế cũng khá nhạy bén: "Ngày mai , nếu luôn luôn theo chúng , khẳng định là vấn đề, nhưng mà, cũng bằng tuổi chúng , thể chuyện gì chứ?"
Ôn Tranh nhắc nhở: "Vẫn là cẩn thận một chút."
An An đột nhiên kích động hẳn lên: "A, cảm giác khẩn trương thế , giống như lúc Nhị Thúc phá án , căng thẳng kích thích? cho , sớm phát hiện cái Lý Đạc phù hợp , tới lớp chúng là phát hiện, còn định cùng bàn với để hảo hảo giám sát đấy."
Nói xong chút đắc ý: " mà hiện tại, hình như cần nữa."
Ôn Tranh An An: "Cậu chính là vì cái mà cùng bàn với Lý Đạc?"
An An trợn mắt: "Nếu thì ? Mọi sẽ nghĩ là vì Lý Đạc trai chứ? Anh so với các kém xa, ngay cả Chu Chu cũng bằng."
Chu Chu cảm thấy đụng chạm: "An An, em ý gì hả, em đang bảo đấy ?"
Nói đoạn, bộ tới bóp cổ An An, An An chạy thoát.
An An sợ bắt , kéo cửa chạy ngoài, ngờ tới, Lý Đạc thế mà đang ở cửa.
--------------------