Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1201: Ôn Tranh bỗng nhiên có chút nhỏ nhen

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh thêm một nỗi băn khoăn, khi bọn nhỏ xuất phát, cô gọi Mặc Mặc qua một bên: “Con và Chu Chu ở đường, nếu xảy chuyện gì thoải mái, nếu con sai thì con cũng cần nhường nó, để nó bắt nạt con.”

 

Mặc Mặc chút kinh ngạc: “Sẽ ạ, chúng con bây giờ lớn , sẽ giống như lúc nhỏ mà đ.á.n.h nữa.”

 

Thịnh An Ninh vẫn yên tâm: “Đi chơi, con cũng trông chừng Chu Chu, gặp chuyện gì con thể bàn bạc với Ôn Tranh một chút, Ôn Tranh lớn hơn các con một tý, vẫn ý kiến riêng.”

 

Mặc Mặc gật đầu: “Vâng, yên tâm, con sẽ chăm sóc cho các em, gặp chuyện cũng sẽ bình tĩnh bàn bạc với Ôn Tranh.”

 

Thịnh An Ninh vỗ vỗ vai Mặc Mặc: “Vậy em trai em gái giao cho con đấy.”

 

Sau khi Mặc Mặc rời , cô tìm Chu Chu.

 

Chu Chu đầy mặt chẳng quan tâm: “Con mới đ.á.n.h , nhưng mà con sẽ thắng Mặc Mặc.”

 

Thịnh An Ninh nhíu mày: “Mặc Mặc cái gì, đó là trai, ngoài lời .”

 

Chu Chu vui: “Vậy nếu đưa phán đoán sai lầm thì ? Con thể vẫn theo chứ, hơn nữa bố , trong thời điểm đặc biệt, năng lực phán đoán của chính .”

 

Thịnh An Ninh gõ đầu nhóc: “Nếu xuất hiện sai sót, chẳng còn Ôn Tranh , ba đứa các con thể thương lượng.”

 

Chu Chu chê bai: “Ôn Tranh vốn cùng một phe với Mặc Mặc, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý ý kiến của đối phương.”

 

Thịnh An Ninh đau đầu: “Vậy con từng nghĩ tới, khi hai ý kiến giống , quyết định của họ là đúng? Còn quyết định của con là sai ?”

 

Chu Chu vẻ mặt vô tội: “Thế thì nào cũng bọn họ , cũng chẳng thời gian để con kiểm chứng xem quyết định của con là đúng sai.”

 

Thịnh An Ninh: “Được , xa tóm chú ý đoàn kết, trông chừng em gái, cả bốn đứa đều bình an trở về.”

 

Chu Chu nghịch ngợm hướng Thịnh An Ninh chào kiểu quân đội: “Yên tâm , chúng con nhất định sẽ bảo vệ đồng chí Chu Dĩ An.”

 

Thịnh An Ninh chọc : “Con chỉ giỏi dẻo miệng thôi, , mau thu dọn đồ đạc .”

 

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Mấy đứa nhỏ đầu tiên độc lập tàu hỏa, đều hưng phấn. Đặc biệt là An An, lên xe khi một vòng, chỗ của bọn họ là giường cứng, hai giường hai giường trung.

 

An An vui vẻ vỗ vỗ giường trung: “Em giường trung, em vóc dáng nhỏ, giường trung tương đối thoải mái hơn một chút.”

 

Ôn Tranh gì, đặt ba lô lên giường trung đối diện An An.

 

Mặc Mặc liếc mắt Ôn Tranh một cái, chọn giường phía Ôn Tranh.

 

An An sắp xếp xong đồ đạc, liền bắt đầu từ trong túi lấy đồ ngoài, bánh quẩy, bánh ngọt còn và một hộp khuỷu tay heo kho.

 

Chu Chu trợn mắt: “An An, em xếp từ lúc nào thế? Sao mang theo nhiều thịt ?”

 

An An đắc ý: “Là cô của cha xếp cho em đấy, sợ chúng đường đói, mà các chịu mang đồ theo, cô liền xếp hết cho em.”

 

Sau đó trợn mắt Chu Chu: “Anh một lát nữa ăn, cô lúc đầu định xếp cho , c.h.ế.t sống chịu.”

 

Chu Chu liếc một cái: “Anh ăn, em tự ăn , sợ em ăn thành con heo nhỏ thì cứ việc ăn.”

 

An An đưa tay đ.ấ.m Chu Chu: “Anh chuyện thì đừng , mà phiền thế .”

 

Đợi đến khi tàu hỏa sắp chạy, trong toa xe thêm một thiếu niên thanh tú lên, dáng vẻ gầy gò, chỉ là ánh mắt chút âm trầm, bộ dạng tiếp xúc với ai.

 

An An kinh ngạc thiếu niên ở cửa: “Lý Đạc?”

 

Lý Đạc thấy bốn cũng sửng sốt một chút, đó cũng thèm để ý tới An An, thẳng tới đặt ba lô lên giường của Ôn Tranh, ba chân bốn cẳng leo lên.

 

Ôn Tranh nhíu nhíu mày, An An hứng thú với bạn mới tới , tại , trong lòng chút khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1201-on-tranh-bong-nhien-co-chut-nho-nhen.html.]

 

Liếc mắt An An, im lặng leo lên giường trung xuống, cầm một cuốn sách vật lý đang .

 

An An nghĩ thông tại Lý Đạc thèm để ý tới , nhăn mũi một cái, sang Ôn Tranh, thấy Ôn Tranh đang sách vật lý, kinh ngạc thôi: “Ôn Tranh, chơi mà còn mang theo sách giáo khoa, thật là đáng sợ, thế thì em nỡ lòng nào an tâm chơi nữa?”

 

Ôn Tranh dùng khuỷu tay chống thể, cúi An An: "Mặc Mặc và Chu Chu cũng mang theo , Chu Chu còn mang theo cả bài thi nữa."

 

An An chấn kinh, đầu Chu Chu: "Anh thật sự mang theo bài thi ?"

 

Chu Chu cảm thấy đây cũng chuyện gì hy kỳ: "Ai cũng như em chắc, trong cặp sách là đồ ăn. Phải lợi dụng thời gian để học tập mới là việc chính đáng."

 

An An đột nhiên giáo huấn một chút, thèm để ý tới Chu Chu nữa, thở phì phò ăn đồ của .

 

Cô lấy một cái bánh bao, suy nghĩ một chút vẫn ngửa mặt hỏi Lý Đạc: "Lý Đạc, ăn bánh bao ?"

 

Lý Đạc đếm xỉa đến cô, Ôn Tranh cúi xuống, đưa tay nắm lấy cái bánh bao trong tay An An: "Tớ ăn."

 

An An "ai" một tiếng: "Không , cái bánh bao thể ăn, là nhân cà tím, dị ứng cà tím mà."

 

Ôn Tranh như là thấy, há miệng c.ắ.n một ngụm.

 

An An sốt sắng giậm chân: "Ai nha, Ôn Tranh thể ăn, sẽ dị ứng đấy."

 

Mặc Mặc cũng căng thẳng dậy, Ôn Tranh trái ăn nữa, cầm nửa cái bánh bao An An.

 

An An lo lắng: "Anh thấy chỗ nào khó chịu ? Hít thở khó khăn ? Mẹ thuộc loại dị ứng nghiêm trọng, ăn đồ nhất định chú ý, thế hả."

 

Ôn Tranh An An vì lo lắng mà đỏ vành mắt, đột nhiên cảm thấy chút hèn hạ, dùng việc sinh bệnh để giành lấy sự quan tâm của An An.

 

Anh thể hiểu nổi tại ý nghĩ bệnh thái như .

 

"Tớ ăn, tớ vẫn c.ắ.n đến nhân bánh bao ."

 

Ôn Tranh chút tự nhiên đưa bánh bao cho An An xem, An An thấy đúng là c.ắ.n đến nhân bánh, mới thở phào nhẹ nhõm một .

 

"Anh thật là em sợ c.h.ế.t khiếp, đây là xe lửa, nếu mà dị ứng thì bác sĩ cũng khó tìm, vạn nhất t.h.u.ố.c chúng mang theo uống hiệu quả thì bây giờ?"

 

An An là thật sự lo lắng, bởi vì đây một , Ôn Tranh khi ăn cà tím đột nhiên dị ứng nghiêm trọng, cổ họng đều phù nề, may mắn ở nhà nên Ôn Tranh mới thể .

 

Mẹ , nếu như chậm một hồi nữa, lẽ sẽ vì ngạt thở mà c.h.ế.t.

 

Ôn Tranh chút hổ thẹn: "Tớ thật sự , chính là trêu một chút."

 

An An trừng mắt : "Trò đùa một chút cũng vui, nếu còn dọa em như nữa, em sẽ bao giờ để ý tới nữa."

 

Mặc Mặc ở một bên yên lặng , đợi đến khi An An leo lên giường tầng giữa nghỉ ngơi, mới gọi Ôn Tranh ngoài chuyện.

 

Ôn Tranh tưởng Mặc Mặc chuyện cái bánh bao, bèn mở miệng giải thích : "Lúc nãy em chỉ là trêu An An thôi, thật sự ăn bánh bao, em cũng mức độ nghiêm trọng của hậu quả mà."

 

Mặc Mặc lắc đầu: "Anh chuyện , về Lý Đạc, em thấy quá trùng hợp ?"

 

Ôn Tranh trầm mặc một chút: "Anh xuất hiện chuyến tàu ? Còn cùng một toa với chúng ?"

 

Mặc Mặc gật đầu: "Hơn nữa còn là giường của chúng , cho dù là trùng hợp thì thế cũng quá khéo , cho nên dọc đường chúng vẫn cần cẩn thận một chút."

 

Anh dặn dò Ôn Tranh: "Buổi tối khi ngủ, em ở giường giữa trông chừng An An cho , ở..."

 

Ôn Tranh gật đầu: "Vâng, xem rốt cuộc thế nào?"

 

--------------------

 

 

Loading...