Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1199: Suy nghĩ quái chiêu

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hanh Hanh gào lên một tiếng, Mặc Mặc, Chu Chu và Ôn Tranh đều từ trong phòng chạy .

Chu Hồng Vân cũng giật chạy từ bếp : "Sao thế thế? An An thương ở ? Sao ngoài một chuyến mà thương ?"

Bà chạy đến mặt An An, cầm lấy tay cô bé, thấy chiếc khăn tay vết m.á.u thì xót xa thôi: "Chao ôi, mà chảy nhiều m.á.u thế , nông nỗi cơ chứ?"

An An : "Bà cô ơi, nghiêm trọng thế ạ, chỉ là một vết cắt nhỏ thôi. Mẹ xem cũng bảo cần xử lý gì, về bôi ít t.h.u.ố.c đỏ là ạ."

Chu Hồng Vân vẫn thấy xót: "An An nhà da trắng thịt mềm, một chút vết thương cũng , mở bà xem nào."

Thịnh An Ninh thấy Chu Hồng Vân lo lắng quá mức, sang Mặc Mặc và Ôn Tranh, cả hai đều đang chằm chằm cánh tay An An với ánh mắt vô cùng căng thẳng, cứ như thể cô bé thương nặng lắm bằng.

tháo chiếc khăn tay tay An An : "Nhìn , thực sự vấn đề gì lớn . Nếu nghiêm trọng thì đưa con bé bệnh viện xử lý , đừng căng thẳng quá."

Vết thương sâu nhưng dài, một đường chỉ đỏ hằn làn da trắng ngần trông vẫn chút đáng sợ.

Chu Hồng Vân cau mày: "Làm thế ? Sao dài thế ?"

Thịnh An Ninh thở dài, kể chuyện An An hành hiệp trượng nghĩa. Chu Hồng Vân thốt lên kinh hãi: "Ôi tổ tông của ơi, đấy việc cháu nên ? Cháu vẫn còn là trẻ con, vạn nhất thương nặng hơn thì chúng thế nào."

An An ôm lấy Chu Hồng Vân nũng: "Bà cô ơi, chẳng con đấy ư? Con đóa hoa nhỏ trong nhà kính, con lợi hại lắm đấy nhé."

Chu Hồng Vân vẫn thấy xót, tuy bình thường bọn trẻ cũng lúc va chạm trầy xước, nhưng d.a.o cứa thì khác.

Trong bữa trưa, Chu Hồng Vân gắp cả hai chiếc đùi gà cho An An: "An An bồi bổ , lỗ mãng như thế nữa."

An An chia đùi gà cho Đường Đường và Hanh Hanh: "Bà cô ơi, con khỏi mà, với còn mua bánh kem lớn nữa kìa."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Sau bữa trưa, Thịnh An Ninh . An An vì thương ở tay nên lý do chính đáng để bài tập, cô bé chiếc ghế xích đu trong đình mát, sai Hanh Hanh bóc hạt hướng dương cho ăn.

Hanh Hanh chị gái sáng nay tay nghĩa hiệp bắt trộm, sự sùng bái dành cho chị An An tăng thêm một bậc. Cả buổi trưa bé cứ bám lấy An An, bắt cô kể chi tiết.

An An sẵn tiện "nô dịch" Hanh Hanh bóc hạt cho .

Hanh Hanh cẩn thận bóc vỏ, hạt cứng quá định dùng răng c.ắ.n thì An An vô tình nhắc nhở: "Hanh Hanh, em dùng răng c.ắ.n nhé, chị chê đấy."

Hanh Hanh chỉ đành dùng tay bóc, miệng vẫn líu lo: "Chị An An, chị kể đoạn chị bắt tên trộm đó . Lúc đó bọn họ chạy xa thế mà chị vẫn đuổi kịp, chị giỏi thật đấy."

An An tự hào: "Tất nhiên , lúc đó chị chỉ nghĩ là nhất định để bà cụ mất tiền. Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, chị lấy đuổi theo, gió thổi mặt chị mà chị còn thấy đau nữa là."

Hanh Hanh "òa" lên một tiếng: "Sau em cũng giống chị An An, một dũng cảm."

An An gật đầu, liếc Hanh Hanh với vẻ mặt già dặn: "Thế thì em học cách tự ngủ . Em sắp tám tuổi mà ngày nào cũng bắt bà cô ngủ cùng."

Mặt Hanh Hanh đỏ bừng, gương mặt xinh xắn đầy vẻ thẹn thùng: "Em thế , tại em sợ mà. Ngộ nhỡ gầm giường ma thì ? Ngộ nhỡ ngoài cửa sổ con ma nào bay thì tính thế nào?"

An An đưa tay nhận lấy nhân hạt hướng dương mà Hanh Hanh bóc, thong thả bỏ miệng dạy bảo: "Trên đời ma, ma là do em tự tưởng tượng thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1199-suy-nghi-quai-chieu.html.]

Hanh Hanh khẳng định chắc nịch: "Có ma mà, thật sự ma mà, em thấy ."

An An tin: "Em ảo giác . Em là con trai, học cách dũng cảm. Cho dù ma thật, em cũng lợi hại hơn ma chứ."

Ôn Tranh từ trong nhà , thấy An An đang nhàn nhã ghế, bên cạnh "đàn em" Hanh Hanh phục vụ bóc hạt. Cậu quan sát một lúc bước tới, đưa cho Hanh Hanh một chai nước ngọt, chai còn đưa cho An An.

An An reo lên, dậy nhận lấy chai nước: "Á, Ôn Tranh, ngoài từ khi nào thế? Nước ngọt ? Sao nước lạnh?"

Ôn Tranh giúp Hanh Hanh mở nắp chai: "Em đang thương, uống đồ lạnh cho việc hồi phục vết thương."

An An xua tay: "Anh giống bà cô với em thế, cứ quá lên. Em chỉ thương ngoài da thôi, chẳng cả."

Hanh Hanh một bên ngậm nước ngọt gật đầu, còn nịnh bợ thêm một câu: " thế, bố em bảo , nam nhi đại trượng phu chảy m.á.u chảy mồ hôi chứ chảy nước mắt, chị An An giống hệt đại trượng phu ."

Ôn Tranh cau mày: "Sau đừng lỗ mãng như thế nữa. Xã hội thiếu một hùng như em, nhưng nếu em xảy chuyện gì, chú và thím sẽ đau lòng."

An An trợn tròn mắt, đôi mắt như mắt mèo đầy vẻ thể tin nổi: "Ôn Tranh, tư tưởng như thế ? Không nên chút nào nhé."

Ôn Tranh mím môi: "Nếu em nghỉ ngơi đủ thì nên bài tập , mai học nộp đấy."

Vừa nhắc đến bài tập, vai An An lập tức xìu xuống: "Haizz, đợi tí nữa ."

Hanh Hanh chỉ túi hạt hướng dương: "Chị An An còn ăn xong hạt mà, ăn xong mới bài tập."

________________________________________

Về vết thương của An An, Chu Thời Huân cũng coi trọng. Đồng thời nhận rằng thể kiểm soát suy nghĩ của con gái, thì đổi cách khác: khiến con bé trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi đến mức thể tự bảo vệ .

Anh yêu cầu Chu Chu, Mặc Mặc và Ôn Tranh mỗi sáng dậy sớm nửa tiếng để chạy bộ quanh sông hộ thành, đồng thời dắt cả An An theo, về nhà mới tắm rửa ăn sáng.

Trong lúc chạy bộ, Ôn Tranh còn nhắc An An học thuộc từ vựng tiếng Anh. An An thể chấp nhận chạy bộ, nhưng chạy học từ vựng thì quả thực là cực hình. Dù cô bé nhõng nhẽo lười biếng nhưng cuối cùng vẫn kiên trì . Sự kiên trì kéo dài suốt hai năm.

Đến kỳ nghỉ hè năm lớp 11, An An trở thành một thiếu nữ 16 tuổi, cao hơn cả Thịnh An Ninh một chút. Qua quá trình rèn luyện dầm mưa dãi nắng, làn da trắng trẻo rám nắng một chút nhưng mang vẻ hồng hào khỏe mạnh.

Lên lớp 11 bắt đầu phân ban, Mặc Mặc và Chu Chu đều chọn khối Tự nhiên. Tô Mộng lớp chọn khối Xã hội, còn Trần Kiều Kiều vẫn học cùng lớp với Mặc Mặc.

An An nghĩ đến việc khối Xã hội học thuộc quá nhiều nên cũng chọn khối Tự nhiên. Ôn Tranh ngoài dự đoán cũng chọn Tự nhiên, vẫn học cùng lớp với An An, và hai vẫn là bạn cùng bàn.

Vào kỳ nghỉ hè, An An kéo tay Thịnh An Ninh: "Mẹ ơi, năm học mới con đổi bạn cùng bàn."

Thịnh An Ninh ngạc nhiên: "Con và Ôn Tranh cùng bao nhiêu năm nay , tự dưng đổi? Con ghét Ôn Tranh quản con nghiêm quá ?"

An An chớp chớp mắt, hì hì: "Hồi cuối kỳ lớp một bạn mới chuyển đến, con cùng bàn với bạn ."

Thịnh An Ninh càng ngạc nhiên hơn: "Tại ? Bạn mới là nam nữ?"

 

 

Loading...