Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1191: Cô ấy bị thương tôi liền đi học y
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An An thấy bố biểu cảm nghiêm túc, vẫn dọa cho nhảy dựng: "Bố, tại ạ? Bởi vì con là con gái ?"
Nói xong cô bé bĩu môi vui: "Đều nam nữ bình đẳng, con gái cũng thể những việc giống như con trai mà, nếu Chu Chu và Mặc Mặc lính, bố chắc chắn sẽ đồng ý."
Mặc Mặc kéo kéo cánh tay An An: "Bố đúng đấy, vẫn nên ở Thủ đô , như một nhà chúng mới thể luôn ở cùng ."
An An nhíu mày: "Không như , lý tưởng của thể thực hiện ngay tại Thủ đô, hơn nữa thầy giáo chẳng , mỗi đều nỗ lực tìm kiếm vị trí phù hợp với , để tỏa sáng và cống hiến ở vị trí đó . Tại em thể chọn thứ em thích?"
Tiếp đó cô bé cố gắng thuyết phục Mặc Mặc: "Anh , nếu cho nghiên cứu tên lửa tàu vũ trụ gì đó, mà bắt giáo viên thể d.ụ.c, chịu ?"
Ôn Tranh một hồi, đột nhiên mở miệng: "Chú ạ, cháu thấy An An lính cũng ."
An An mừng rỡ, chạy nắm tay Ôn Tranh: "Vẫn là Ôn Tranh nhất, về phía em."
Chu Thời Huân còn thêm, nhưng nghĩ , An An còn nhỏ, cơ hội sẽ dẫn cô bé xem các chiến sĩ huấn luyện vất vả thế nào, gần đây sẽ cho cô bé tập luyện cường độ cao một chút, cô bé sẽ thấy khó mà lui.
Dù , tiểu nha đầu bình thường vẫn khá là kiêu kỳ, trầy da một chút thôi cũng rầm rì rơi nước mắt.
Chuyện Chu Thời Huân tạm thời nhắc tới nữa, chuyên tâm ở nhà bận rộn vài ngày với bọn nhỏ, đúng lúc Thịnh An Ninh trực đêm, còn đến bệnh viện đưa cơm.
Thịnh An Ninh bưng hộp cơm, ăn sủi cảo nóng hổi cảm thán: "Đã bao nhiêu năm em mới đãi ngộ , hồi ở căn cứ, nếu em trực đêm, là Mặc Mặc đưa cơm cho em thôi đấy."
Chu Thời Huân lẳng lặng rót chén nước, Thịnh An Ninh ăn xong mới mở miệng: "Thịnh Thừa An sắp tới sẽ đưa Bùi Nhu và đứa nhỏ đến Thủ đô."
Thịnh An Ninh "A" một tiếng, gặp đó, mấy ngày nay cũng thấy Thịnh Thừa An , cô còn tưởng trở về : "Anh trai em về ? Hay là Bùi Nhu và Tiểu Uyển Đậu vốn đang ở miền Nam?"
Nếu thật sự về cảng Hồng Kông, thì mang theo con Bùi Nhu thể nhanh như .
Chu Thời Huân giấu giếm: "Bùi Nhu và Tiểu Uyển Đậu đang ở phía Nam, khi xử lý xong việc ở đây, sẽ đón họ qua."
Thịnh An Ninh chút kích động: "Em gọi điện thoại cho bố ngay, bảo họ khẩn trương đến Thủ đô."
Chu Thời Huân ngăn : "Đã gọi điện thoại ."
Thịnh An Ninh mong chờ: "Anh thấy con gái của trai em ? Tiểu Uyển Đậu giống Bùi Nhu giống trai em? cũng khả năng giống em, vẫn cháu gái giống cô ?"
Nghĩ đến thôi thấy tươi : "Bất kể giống ai, chắc chắn đều xinh ."
Chu Thời Huân những năm qua liên lạc đơn tuyến với Thịnh Thừa An, cũng từng gặp Bùi Nhu và đứa trẻ: "Anh cũng thấy, em xinh thế , cháu gái chắc chắn cũng xinh ."
Thịnh An Ninh hồ nghi Chu Thời Huân: "Không đúng lắm nha, từ bao giờ mà lời ý với em thế? Anh xem bây giờ yêu , đường đều nắm tay, còn 'cưng ', ' yêu em'. Anh thì một cũng từng ."
Chu Thời Huân Thịnh An Ninh thể liên tưởng đến những chuyện liên quan như , những từ ngữ thời thượng của giới trẻ đó, thể nào thốt miệng : "Em nghỉ ngơi một lát , để cầm hộp cơm về ."
Thịnh An Ninh nắm lấy cổ tay : "Anh xuống , hiếm khi thông suốt, khen em , chuyện gì cầu xin em ?"
Chu Thời Huân bất lực: "Cũng gì, nhưng nếu em thời gian thì khuyên nhủ An An một chút, đừng để con bé lính, gần đây cũng sẽ dẫn con bé huấn luyện, như con bé vất vả sẽ tự thấy khó mà lui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1191-co-ay-bi-thuong-toi-lien-di-hoc-y.html.]
Thịnh An Ninh thấy kỳ quái: "Sao vẫn còn xoay quanh chuyện thế? Bọn nhỏ lựa chọn của riêng , chúng nên tôn trọng chúng, nếu con đường chúng , hoặc bỏ cuộc giữa chừng, thì chúng cũng thể trách mắng chúng ."
Chu Thời Huân vẫn kiên trì: "Làm gì cũng , nhưng con đường thì ."
Thịnh An Ninh khoanh tay tựa ghế, chằm chằm Chu Thời Huân từ xuống một hồi: "Chu Thời Huân, chuyện giấu ! Trước đây, lúc An An còn nhỏ cũng ngày ngày đòi lính, khi đó chẳng hề phản đối chút nào, còn khen An An là một tiểu hùng dũng cảm. Sau , còn dẫn mấy đứa nhỏ rèn luyện thể, dạy chúng một chút võ phòng ."
"Lúc đó thế nào? Anh bảo nếu bọn trẻ chọn con đường giống như , chắc chắn cũng sẽ là những ưu tú nhất."
Chu Thời Huân yên lặng, tùy ý để Thịnh An Ninh phân tích, nhưng trong lòng đang lo lắng, vợ quá thông minh, bắt đầu nghi ngờ .
Thịnh An Ninh vỗ bàn một cái: " , chính là từ chúng viện điều dưỡng suối nước nóng, An An xuống giếng cứu đứa bé đó xong là thái độ của đổi hẳn. Chỉ cần nhắc đến chuyện An An lính là như lâm đại địch, cứ như thể giây tiếp theo An An sẽ chiến trường, sẽ hy sinh ."
"Cho nên, Chu Trường Tỏa, rốt cuộc là chuyện gì?"
Vẻ mặt Chu Thời Huân hề đổi, ánh mắt thâm trầm và chuyên chú Thịnh An Ninh: "Cũng từ đó mới cảm thấy sợ hãi, An An của chúng một lòng hiệp nghĩa. Sau nếu lính, con bé dễ hy sinh bản để thành cho khác. Tính cách của con phù hợp, nên phản đối con ý nghĩ nữa."
Thịnh An Ninh từ khuôn mặt Chu Thời Huân chút manh mối, nhưng chẳng thấy gì.
Nghĩ cũng đúng, đàn ông của cô là ai chứ, là Chu Thời Huân cơ mà!
Một trải qua đủ loại huấn luyện, thể để lộ sơ hở trong một chuyện nhỏ nhặt thế .
Cô chỉ thể thuận theo lời Chu Thời Huân: " cũng là vì cho con gái, nhưng đừng vì chuyện mà khiến gia đình thoải mái nhé."
Chu Thời Huân lên tiếng, khi trở về bắt đầu lên kế hoạch huấn luyện cho An An, nhưng phát hiện nếu dạy tiết huấn luyện thể lực cho An An thì còn Ôn Tranh đồng ý.
Anh gõ cửa phòng An An, gõ một cái, Ôn Tranh từ phòng bên cạnh : "Chú, hai ngày nay An An học thuộc lòng đến muộn, chú cứ để em ngủ thêm một chút, hơn nữa chương trình học ban ngày căng thẳng, ngủ đủ sẽ dễ ngủ gật."
Người cha già lập tức mủi lòng, nghĩ bụng buổi chiều khi tan học chắc là .
Kết quả còn kịp gọi An An, Ôn Tranh cản : "Chú, hôm nay An An xong bài tập, hơn nữa thành tích kiểm tra Vật lý của em lý tưởng, cháu bổ túc cho em ."
Chu Thời Huân còn cách nào, tổng thể chậm trễ việc học tập của con cái.
Dù mấy ngày Chu Thời Huân ở nhà, căn bản cách nào đưa An An chạy bộ huấn luyện, Ôn Tranh luôn những lý do chính đáng để chắn ở phía An An.
An An bình thường vốn lười biếng, Ôn Tranh chắn phía , cô bé càng vui vẻ tự tại.
Mặc Mặc chút nổi, kéo Ôn Tranh ngoài chuyện: "Cậu cứ cản An An như là đang giúp em , mà là đang hại em đấy."
Ôn Tranh nghĩ : "Các ngăn cản An An theo đuổi ước mơ chính là tôn trọng em . Không cứ các thấy cho em thì mới là , tiên em vui vẻ hạnh phúc mới đúng."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Mặc Mặc nhíu mày: " nếu lính khiến em thương thì ?"
Ôn Tranh để ý: "Nếu là như , sẽ học y, em thương sẽ chữa cho em !"
--------------------