Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1185: Đó có thể là cậu của con

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Tranh tiền, mỗi tuần Thịnh An Ninh đều cho bọn trẻ tiền tiêu vặt, mỗi đứa hai đồng.

An An cứ hễ tiền trong tay là lập tức mua nước ngọt và đồ ăn vặt. Chu Chu cũng tương tự, mua những thứ đồ chơi như s.ú.n.g cao su mà con trai yêu thích.

Chỉ Mặc Mặc và Ôn Tranh là tiết kiệm. Mặc Mặc bao giờ tiêu xài hoang phí, khi An An mua thứ gì đó, Mặc Mặc xem xét món đồ đó đáng mua thì mới chịu chi tiền cho em gái.

Riêng Ôn Tranh thì gần như nguyên tắc, vì tiền tiêu vặt của cơ bản đều An An "biến tướng" ăn hết bụng.

Sau khi mua hamburger, hai đứa trẻ chiếc ghế dài bên bờ sông hộ thành. An An thỏa mãn ăn bánh, hỏi Ôn Tranh: "Hôm nọ em với định thi đại học từ năm lớp 9 ?"

Ôn Tranh gật đầu. Có lẽ chút năng khiếu trong việc học tập nên cảm thấy thứ khá nhẹ nhàng. Chỉ cần dành thêm thời gian học qua chương trình cấp ba, chỗ nào hiểu thì đến Cung Thiếu nhi hỏi thầy giáo là .

Hiện tại tự học xong chương trình lớp 11, đợi đến năm lớp 9 nỗ lực thêm chút nữa là thể thử sức với kỳ thi đại học. Cậu sớm thành tài, sớm để thể mua cho An An thật nhiều thứ mà cô bé .

An An "òa" lên một tiếng: "Anh giỏi quá , cũng giỏi y như Mặc Mặc ."

Ôn Tranh gật đầu, Mặc Mặc thực sự giỏi hơn . Lần nào thi Mặc Mặc cũng dễ dàng nhất, hơn nữa buổi tối về nhà sách, sách ngoại văn nguyên bản.

An An chút vui mừng: "Nếu đỗ đại học , sẽ chuyển ký túc xá ở ?"

Ôn Tranh gật đầu, suy nghĩ một chút: "Cuối tuần nào cũng sẽ về nhà."

An An bấy giờ mới yên tâm: "Anh học đại học, chắc chắn sẽ cho nhiều tiền sinh hoạt hơn. Anh tiết kiệm một chút, mời em ăn KFC nhé."

Ôn Tranh nghiêm túc gật đầu: "Được."

Đợi An An ăn xong, hai mới lững thững về. Thịnh An Ninh thấy An An ôm cái bụng nhỏ ngay con bé ăn vụng bên ngoài, cô cũng lười mắng, chỉ dặn dò Ôn Tranh tắm rửa sớm nghỉ ngơi.

Sáng hôm , lớp An An Tô Mộng kéo sang một bên, nhét tay một phong thư: "Đây là của một bạn nữ lớp bên nhờ đưa cho Ôn Tranh, lát nữa bà đưa cho nhé."

An An ngẩn : "Cái gì đây?"

Tô Mộng gõ nhẹ đầu An An: "Bà ngốc , đây chắc chắn là thư tình ."

An An ngẫm nghĩ một lát nhét cho Tô Mộng: "Bà trả thư . Ôn Tranh hiện tại học hành t.ử tế, mấy chuyện lộn xộn ." Gương mặt nhỏ nhắn non nớt vô cùng nghiêm túc.

Tô Mộng đến mức phát hoảng: "Thật sự đưa ?"

An An nghiêm nghị gật đầu: ", đưa. Sau ai đưa cũng nhận, chúng bây giờ chăm chỉ học hành."

Tô Mộng thấy An An lý: "Được, lát nữa trả . Mai các bà học ở Góc tiếng Anh nữa ?"

An An gật đầu: "Có chứ, lúc đó gọi bà cùng."

Cô bé lý tưởng của Tô Mộng là trở thành một nhà ngoại giao ưu tú như cha . Còn cô, cô vẫn tòng quân.

________________________________________

Ôn Tranh với Thịnh An Ninh về dự định thi đại học năm lớp 9, cô ủng hộ: "Dù kết quả cuối cùng thế nào, chỉ cần con nỗ lực là ."

Sợ Ôn Tranh quá mệt, cô dặn thêm: " cũng đừng gắng sức quá, con đang tuổi ăn tuổi lớn, để bản vất vả quá mức."

Ôn Tranh gật đầu: "Thím ạ, con sẽ tự chăm sóc bản ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1185-do-co-the-la-cau-cua-con.html.]

Thịnh An Ninh Ôn Tranh giờ cao hơn cả , trong lòng an ủi: "Đứa trẻ ưu tú thế là con nhà , thật là may mắn quá."

Ôn Tranh khen đến mức ngại ngùng, cúi đầu đỏ mặt.

...

Vì Ôn Tranh thử thách thi đại học sớm, nên kỳ nghỉ hè, Thịnh An Ninh tìm giáo viên cấp ba giúp hệ thống kiến thức, đồng thời sắp xếp cho An An và Mặc Mặc dắt Ôn Tranh chơi đúng giờ. Học tập đôi với nghỉ ngơi.

Chớp mắt đến kỳ khai giảng mới, bốn đứa trẻ đều lên lớp 9, dường như thoắt cái trở thành những đứa trẻ lớn. Ôn Tranh, Mặc Mặc và Chu Chu đều cao vọt lên gần một mét tám, dù gương mặt vẫn còn nét ngây ngô.

Trong khi đó, An An lớn khá chậm, chỉ cao hơn một mét năm một chút nhưng gầy nhiều. Đứng ba , cô bé trông vô cùng nhỏ nhắn.

Thịnh An Ninh bắt đầu lo lắng liệu An An ngừng cao . Chu Hồng Vân thì chẳng lo: "Có đứa lớn sớm, đứa lớn muộn, An An nhà chắc chắn là lớn muộn . Cháu và Thời Huân đều lùn, An An cũng lùn ."

bắt đầu quan tâm khi nào Chu Thời Huân về: "Dạo Thời Huân gọi điện bao giờ về ?"

Thịnh An Ninh gật đầu: "Giữa tháng mười về ạ. Công việc bên đó cần bàn giao xong, hơn nữa dịp Quốc khánh 1/10 bận rộn, qua đợt đó là về ."

Chu Hồng Vân vui vẻ: "Thế thì quá, cả nhà ở bên thật ."

Thịnh An Ninh Chu Hồng Vân, suy nghĩ một chút : "Cô ạ, cháu dạo tìm thêm một giúp việc nữa, như nhiều việc quá."

Chu Hồng Vân xua tay: "Thuê nhiều gì? Cô vẫn còn mà, già yếu đến mức động tay chân . Với nếu để cô ăn bám, cô chịu nổi."

Thịnh An Ninh : "Tuổi của cô cũng nên hưởng phúc . Cô nuôi lớn mấy đứa nhỏ, là công thần lớn nhất của nhà , bao năm qua nhà thể thiếu cô ."

Chu Hồng Vân ngại ngùng: "Cháu xem cháu kìa, đây chẳng việc cô nên . Các cháu công việc bận rộn, cô chỉ thể giúp trông trẻ thôi. Chủ yếu là mấy đứa nhỏ nhà đều ngoan, dễ bảo. Chỉ chăm cu Hanh là tốn sức thôi."

Thịnh An Ninh vẫn kiên trì: "Vậy cô chỉ cần chuyên tâm để mắt đến cu Hanh, còn việc nhà thì tìm một dì nữa. Quyết định nhé, mai cháu cổng chợ xem , chỗ đó chẳng tìm việc đó ư."

Chu Hồng Vân thấy Thịnh An Ninh quyết tâm nên đành thôi: "Vậy tìm về mà dùng ưng ý thì tìm nữa nhé."

Thịnh An Ninh đồng ý. Ngày nghỉ hôm cổng chợ, ở đó một đất trống, nhiều tìm việc cầm bảng thể gì để chủ nhà trực tiếp đến liên hệ.

An An ở nhà bài tập nên cũng theo Thịnh An Ninh. Cô bé tò mò đông tây, bỗng nhiên chỉ một đàn ông: "Mẹ, chú kìa, trông quen ạ?"

Thịnh An Ninh theo, thấy một đàn ông đang về phía con đường khác. Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng cô thể nhận ngay lập tức, đó chính là Thịnh Thừa An mất tích nhiều năm.

Tim Thịnh An Ninh thắt , cô nắm lấy tay An An đuổi theo bóng lưng đó. Kết quả là vẫn lạc mất trong đám đông.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Khoảnh khắc , Thịnh An Ninh chợt nhớ tại hôm đó cô lái xe thấy quen mắt. Đó chẳng là Lương Tử, luôn theo bên cạnh Thịnh Thừa An năm xưa !

An An thấy lo lắng kéo chạy loạn khắp nơi: "Mẹ, quen chú đó ạ?"

Thịnh An Ninh vô cùng sốt ruột, giống như con ruồi mất đầu, kéo An An tìm khắp nơi : "Đó là chú, đó thể là mất tích nhiều năm của con đấy!"

 

 

 

 

Loading...