Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1183: Những ngày vui vẻ gà bay chó chạy

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Triều Dương mệt đến mức thẳng tới chiếc ghế trong sân ngả lưng xuống: "Mẹ ơi, dọc đường đúng là lấy nửa cái mạng của con ."

 

Lục Trường Phong đặt đồ đạc xuống, chào hỏi Chu Nam Quang và Chu Hồng Vân, gọi An An, Chu Chu và Mặc Mặc, chỉ là khi thấy Ôn Tranh thì khựng một chút, còn tưởng là con cái nhà hàng xóm.

 

An An lập tức tranh phần giới thiệu: "Chú Lục, đây là Ôn Tranh, sẽ ở nhà chúng , cũng là con cái trong nhà ."

 

Nghe thấy tên Ôn Tranh, Chu Triều Dương bỗng chốc phấn chấn hẳn lên: "Ái chà, Ôn Tranh nhỏ, cháu lớn thế ? Cháu còn nhớ cô ?"

 

Thịnh An Ninh trở về bận rộn cũng thư kể những chuyện , Lục Trường Phong Ôn Tranh, nhưng Chu Triều Dương thì .

 

Chỉ là ngờ Ôn Tranh ở đây, cô dậy tới Ôn Tranh, "Oa" một tiếng: "Vẫn là dáng vẻ lúc nhỏ, vẫn xinh trai như ."

 

Chu Nam Quang mỉm : "Mọi mau , xe mấy ngày chắc chắn là mệt , nghỉ ngơi một hồi ."

 

Chu Triều Dương vịnh vai Ôn Tranh đó, thở dài một tiếng: "Dọc đường thật đúng là mệt, bạn nhỏ Lục Tự Hoành dọc đường ở trạng thái khống chế , chỉ cần ngủ dậy là chạy loạn khắp các toa xe, cũng học ở cái thói cứ thấy bất kể nam nữ già trẻ là đòi kết bạn. Không kỹ một chút là nó thể lạc mất ngay."

 

Chu Hồng Vân dắt Hanh Hanh rửa tay, rửa tay xong trở về, để xuống ghế nhỏ, lau tay cho đứa nhỏ : "Đứa nhỏ là thích kết bạn, lúc cháu còn nhỏ chẳng cũng thế ."

 

Chu Triều Dương hừ một tiếng: "Con nghịch như nó, cô , quá hai ngày nữa nếu cô vẫn còn thế thì con mới phục cô."

 

một vòng thấy những khác: "Chị dâu cả và chị dâu hai của con vẫn tan tầm ?"

 

Chu Hồng Vân thở dài: "Chưa, bận đến mức thấy bóng , cứ tưởng về kinh thành thì khá hơn chút, ai dè về kinh thành vẫn bận như ."

 

Hanh Hanh mới lau khô đôi tay nhỏ, lập tức tinh thần phấn chấn chạy tới ôm lấy An An, cái miệng ngọt xớt gọi chị.

 

Buổi tối, Thịnh An Ninh, Mộ Tiểu Vãn và Chu Luyến Thành đều trở về.

 

Chu Nam Quang cũng đón Chu Song Lộc về, ông nội ngoại trừ việc nhớ thì tinh thần vẫn , cả nhà đầy một bàn.

 

Chu Nam Quang cảm thán: "Đợi Thời Huân trở về, một nhà chúng mới thực sự là đoàn viên."

 

Trong mắt Chu Hồng Vân mang theo lệ quang, liên tục gật đầu: " , đúng , cuối cùng cũng đoàn viên , bọn nhỏ đều lớn cả , thật quá."

 

Trong lúc trò chuyện, cũng ai để ý đến lũ trẻ.

 

Chẳng mấy chốc, An An chạy tới mách: "Bà cô ơi, Hanh Hanh bóp c.h.ế.t con gà của bà ."

 

Chu Triều Dương là đầu tiên chạy ngoài, liền thấy Hanh Hanh một tay nắm c.h.ặ.t cổ gà, con gà đang trợn trắng mắt, lôi xềnh xệch tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đầy vẻ hưng phấn: "Mẹ, ăn gà, thích mà."

 

Chu Triều Dương tức đến bốc khói: "Lục Tự Hoành! Ai cho con bắt gà hả?"

 

Nói đoạn định xông tới đ.á.n.h Hanh Hanh, nhưng Lục Trường Phong một tay chặn ngang cổ tay, mỉm : "Em xem Hanh Hanh cũng là cho em ăn gà nên mới bắt gà mà."

 

Chu Triều Dương tức giận: "Lục Trường Phong, cứ chiều hư nó , xem nó hằng ngày nghịch ngợm thế nào, đợi lớn chút nữa là nó thể lên nóc nhà dỡ ngói luôn đấy."

 

Lục Trường Phong vẫn giữ tính khí mỉm : "Hanh Hanh giống em, tương lai chắc chắn sẽ lời."

 

Sau đó tới cứu con gà từ trong tay Hanh Hanh: "Sau việc gì, hỏi bố xem phép , tự ý , như dễ đòn lắm."

 

Hanh Hanh lập tức dùng hai tay bịt m.ô.n.g, muộn màng phản ứng là sắp ăn đòn: "Mẹ đừng đ.á.n.h."

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1183-nhung-ngay-vui-ve-ga-bay-cho-chay.html.]

Nói xong còn thông minh chạy tìm Chu Hồng Vân.

 

Lục Trường Phong dậy kéo Chu Triều Dương an ủi.

 

Thịnh An Ninh mỉm Chu Triều Dương đang hậm hực Lục Trường Phong dỗ dành vài câu bĩu môi nũng nịu, biểu cảm đó thật đúng là sai biệt với Hanh Hanh, xem Lục Trường Phong chỉ nuôi một đứa con trai, mà còn nuôi thêm một cô con gái nữa.

 

Chu Nam Quang đề nghị Lục Trường Phong và cứ ở : "Trong nhà chỗ, ở cùng cũng thể giúp các con chăm sóc Hanh Hanh. Lúc các con bận rộn, đứa nhỏ luôn cần trông nom chứ. Nhà đông trẻ con, Hanh Hanh ở đây cũng cô đơn. Hơn nữa các con xem, Hanh Hanh tuy nghịch ngợm nhưng vẫn lời Mặc Mặc."

 

Chu Triều Dương căn bản hề do dự: "Hai chị dâu chê thì chúng con ở ạ. Con cũng đang rời đây, như mỗi ngày con đều ăn cơm cô nấu ."

 

Mộ Tiểu Vãn tặc lưỡi một tiếng: "Em mà thì chúng chị mới giận đấy. Cứ ở , bọn nhỏ ở cùng bạn thật bao."

 

Chu Triều Dương hì hì , Mặc Mặc: "Chỉ là tăng thêm công việc cho Mặc Mặc , trông An An, bây giờ còn trông thêm Hanh Hanh."

 

An An vui vẻ: "Cô nhỏ ơi, bây giờ bài tập của cháu đều do Ôn Tranh giảng cho , thể để Mặc Mặc chuyên tâm chăm sóc Hanh Hanh ạ."

 

Chu Triều Dương An An từ nhỏ quấn quýt Ôn Tranh, nhưng giờ bọn trẻ lớn, thích hợp để đùa giỡn linh tinh, cô chỉ : "Vậy thì công việc của Mặc Mặc nhà cũng chẳng nhàn hạ , Hanh Hanh còn khó trông hơn hai đứa như An An cộng đấy."

 

Bởi vì gia đình ba của Chu Triều Dương trở về, trong nhà ồn ào hơn nhiều.

 

Hanh Hanh là một đứa trẻ bao giờ ngủ nướng, mỗi sáng sớm đều thức dậy cùng lúc với Chu Hồng Vân, việc gì ở trong sân đào hố kêu leng keng xủng xẻng.

 

Thằng bé còn là một kẻ nghiện , miệng ngừng gọi , chị.

 

Đã còn là một đứa trẻ nhanh tay nhanh mắt.

 

Lúc Chu Triều Dương và cô giúp việc bữa sáng, chỉ cần một chút chú ý, Hanh Hanh thể trộm mất một miếng bột sống còn kịp cho nồi hấp, hoặc là đập vỡ hai quả trứng gà, miệng còn rêu rao: "Cô của cha ơi, Hanh Hanh đập trứng gà, chúng xào trứng gà ăn ."

 

Chu Hồng Vân chỉ thể liên tục gọi: "Tiểu tổ tông của ơi, đây việc cháu thể , cháu ngoài chơi ?"

 

Rõ ràng thấy Hanh Hanh khỏi bếp, nhưng chớp mắt một cái, chẳng từ lúc nào nó lẻn , chổng m.ô.n.g hũ dưa muối, hì hục vớt dưa muối trong hũ tương ngoài.

 

Chu Triều Dương bếp thấy màn , xông tới xách cổ áo của Hanh Hanh lôi ngoài, đ.á.n.h m.ô.n.g nó: "Lại chuyện , con xem nếu m.ô.n.g đ.á.n.h nở hoa thì con chịu nhớ lâu đúng ."

 

Hanh Hanh vung vẩy đôi tay nhỏ, oa oa thét: "Ba ơi, cứu mạng! Ba ơi cứu mạng, đ.á.n.h c.h.ế.t Hanh Hanh !"

 

Lục Trường Phong như đội viên đội cứu hỏa chạy tới, bế lấy Hanh Hanh, dỗ dành Chu Triều Dương: "Lát nữa sẽ giáo d.ụ.c Hanh Hanh, em đừng giận, sáng sớm nổi giận cho sức khỏe ."

 

Chu Triều Dương hừ lạnh: "Lục Trường Phong, ít kiểu ba , nào cũng ngăn cản cho đ.á.n.h."

 

Lục Trường Phong vẫn tiếp tục dỗ dành vợ: "Hanh Hanh chỉ là lòng hiếu kỳ nặng một chút thôi, những mặt khác vẫn lương thiện mà."

 

Chu Triều Dương lườm Lục Trường Phong một cái: "Anh cứ bênh nó , đợi ngày nào đó ở nhà, xem thu thập nó thế nào."

 

Nói xong, cô hậm hực bếp dọn dẹp đống hỗn độn mà Hanh Hanh để .

 

Chu Hồng Vân thì : "Hanh Hanh tuy nghịch ngợm nhưng cái miệng ngọt lắm, thật là y đúc cháu hồi nhỏ. Ngoại hình giống, tính cách giống, cái nết nghịch ngợm cũng giống, xem câu con trai giống quả sai chút nào."

 

Ngoài hiên, Lục Trường Phong bế con trai đang chít chít, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn nhó thành một nắm, nhịn rộ lên. Gương mặt giống hệt Triều Dương, thật sự đành lòng tay dạy dỗ.

 

--------------------

 

 

Loading...