Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1178: Theo thím về nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tốc độ của Thịnh An Ninh nhanh đến mức nào, khi cảnh sát phản ứng , định tiến tới ngăn cản thì cô ấn đầu Cát Hồng Đào, đập mạnh tường năm sáu cái.
Trán Cát Hồng Đào lập tức m.á.u chảy như xối, mắt nổ đom đóm, cả mềm nhũn ngã xuống.
Cảnh sát thấy , một đỡ lấy Cát Hồng Đào, một nghiêm nghị Thịnh An Ninh, đưa Thịnh An Ninh . Tuy rằng Cát Hồng Đào ngược đãi đứa nhỏ ở phía , nhưng Thịnh An Ninh đ.á.n.h thương ngay mặt bọn họ, điều đó cũng là .
Ôn Tranh thấy cảnh sát đưa Thịnh An Ninh , vội vàng duỗi cánh tay chắn ở phía : "Không, các chú thể đưa thím ."
An An, Mặc Mặc và Chu Chu cũng ngăn cản, An An càng đến nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ đ.á.n.h , là chuyện nên ? Đánh c.h.ế.t mới là đáng đời."
Cảnh sát cũng bất lực: "Bất kể lý do gì, cố ý thương chính là bất đúng."
Đang lúc giằng co, Chu Nam Quang và Chu Luyến Thành .
Chu Nam Quang về nhà muộn mới Thịnh An Ninh trở về, về cảnh ngộ của Ôn Tranh, Thịnh An Ninh dẫn theo ba đứa nhỏ tìm Ôn Tranh, sợ Thịnh An Ninh thua thiệt, cũng may Chu Hồng Vân lúc đó còn hỏi An An địa chỉ của Ôn Tranh.
Chu Nam Quang lập tức tìm Chu Luyến Thành đang trực ban ở đơn vị, ông thể đoán tâm tư của Thịnh An Ninh, đứa nhỏ nhất định là đưa về nhà, nhưng cô đơn thương độc mã như , thể đòi đứa nhỏ, vẫn là mang theo Chu Luyến Thành thì vững vàng hơn một chút.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Cảnh sát cũng nhận Chu Luyến Thành, tính , Chu Luyến Thành còn là tiền bối của bọn họ, là của cục thành phố.
Lại thêm những chiến tích của Chu Luyến Thành, bọn họ cũng đến mức thuộc lòng, đều coi Chu Luyến Thành như thần tượng mà .
Lúc thấy Chu Luyến Thành tới đây, còn gọi Thịnh An Ninh là chị dâu cả, một cảnh sát trong đó vội vàng giải thích ngọn nguồn.
Chu Luyến Thành liếc mắt hai một cái, vẫy vẫy tay với Ôn Tranh: "Ôn Tranh, cháu bảo vệ thím ?"
Ôn Tranh chút do dự gật đầu: "Cháu ."
Chu Luyến Thành gật đầu: "Tốt, cháu cởi áo ."
Ôn Tranh hề do dự mà trực tiếp cởi áo , lộ gầy gò, n.g.ự.c từng cây xương sườn nhô lên, một lớp da mỏng bao bọc lấy xương cốt, còn một vết bầm tím.
Phía lưng, xương bả vai nhô cao, đó càng nhiều vết thương cũ, giống như vết roi vọt.
Trên cánh tay còn một vết sẹo để khi bỏng, da dẻ nhăn nheo.
Thịnh An Ninh chỉ thấy vết roi lưng, lúc thấy hết, đáy mắt hiện lên hung quang, nếu Chu Luyến Thành nắm c.h.ặ.t cổ tay cô, cô thể xông qua đ.á.n.h Cát Hồng Đào một trận nữa.
Chu Luyến Thành cũng c.ắ.n c.ắ.n răng hàm, mở miệng giọng gần như nghẹn ngào: "Các xem, cái thứ súc sinh đáng đ.á.n.h ? Đây là một đứa nhỏ, nó phạm lầm cái dạng gì mà đối xử như thế ?"
Hàng xóm xung quanh kinh hô một tiếng, bình thường Ôn Tranh đều mặc áo, chỉ đứa nhỏ gầy, chứ thành thế .
Vết thương một ngày mà hình thành.
Cuối cùng cảnh sát chỉ đưa Cát Hồng Đào .
Thịnh An Ninh mặc áo cho Ôn Tranh: "Chúng về nhà, bây giờ về nhà ngay, chú và thím ở đây, ai cũng đừng hòng động cháu một cái."
An An oa oa tới, ôm lấy Ôn Tranh: "Anh Phong Tranh, em bảo vệ , nếu ai bắt nạt , em sẽ đ.á.n.h . Ô ô ô."
Chu Nam Quang và Chu Luyến Thành Thịnh An Ninh, Ôn Tranh và An An thành một nắm, đợi bọn họ bình phục cảm xúc một chút mới nhắc nhở thu dọn đồ đạc trở về.
Thịnh An Ninh động thủ giúp Ôn Tranh thu dọn đồ đạc, bé cũng chẳng đồ gì để thu dọn, quần áo ít mấy bộ, còn chính là một sách giáo khoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1178-theo-thim-ve-nha.html.]
An An dụi mắt ở một bên nhắc nhở: "Anh nhiều bằng khen, cũng mang nhé."
Cuối cùng dọn một chiếc vali da và một chiếc thùng giấy.
Lúc sắp cửa, Ôn Tranh bỗng nhiên nắm tay Thịnh An Ninh: "Thím, cháu thể mang dì nhỏ ?"
Thịnh An Ninh thoáng chốc hiểu ý là gì, lập tức gật đầu: "Có thể chứ."
Ôn Tranh chạy phòng trong, lấy di ảnh của dì , cẩn thận gói kỹ mới theo Thịnh An Ninh rời khỏi.
Chu Hồng Vân vẫn luôn ở nhà chờ đợi, thấy ngoài cửa lớn động tĩnh, bà vội vàng cầm một nắm ngải cứu khô . Chẳng đợi Ôn Tranh kịp phản ứng, bà kéo ngay bé lòng, cầm nắm ngải cứu quét nhẹ lưng : "Để cô nãi nãi quét cho cháu một chút, Ôn Tranh của chúng sẽ bình bình an an, thuận thuận lợi lợi mà lớn lên."
Ôn Tranh thấy Chu Hồng Vân liền nghĩ đến bà nội, khịt khịt mũi .
Bàn tay to thô ráp của Chu Hồng Vân xoa xoa hai cái mặt Ôn Tranh: "Không , cô nãi nãi mì cho cháu , mì cà tím thịt băm, món mà cháu và An An hồi nhỏ thích nhất đấy."
Ôn Tranh dụi dụi mắt, thật lâu ai nhớ thích ăn cái gì, càng ai hỏi thích ăn gì nữa.
Trái tim dường như bỗng chốc trở nên vững chãi hơn.
Mặc dù buổi tối ăn mì trộn tương, nhưng lúc Chu Hồng Vân nấu mì, bọn An An cũng đều theo mỗi ăn thêm một chén.
An An xì xụp húp mì, Ôn Tranh: "Anh Phong Tranh ơi, ăn đậu phụ nhự ? Cô nãi nãi tự đấy, ngon lắm."
Chẳng đợi Ôn Tranh gật đầu, An An bưng bát đến cạnh Ôn Tranh, kéo luôn đĩa đậu phụ nhự qua: "Vẫn là hương vị hồi nhỏ, hảo hảo ăn nha."
Đây là ăn cơm vui vẻ nhất của Ôn Tranh trong hơn hai năm qua.
Thịnh An Ninh nhiều nghi vấn nhưng đều nén , thời gian quá muộn, đợi ngủ một giấc, sáng sớm mai dậy .
Ăn cơm xong, Ôn Tranh định rửa bát, Chu Hồng Vân chặn ngang : "Không cần, để cô nãi nãi rửa, nhiệm vụ của các cháu bây giờ chính là học tập cho . Sau Ôn Tranh tiền đồ , cô nãi nãi cũng thể ngoài với rằng, đứa nhỏ là ăn cơm nấu mà lớn lên đấy. Cháu xem cô nãi nãi thấy vinh quang ?"
Thịnh An Ninh đưa tay dắt Ôn Tranh: "Ôn Tranh, cháu nhớ kỹ, cháu đến nhà thì cần bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cũng cần lấy lòng ai cả. Cháu cứ là chính thôi, thím tin cháu là một đứa trẻ chí hướng, cháu nỗ lực thực hiện lý tưởng của chính là sự báo đáp nhất dành cho thím."
Ôn Tranh đột nhiên đưa tay, ôm c.h.ặ.t lấy cổ Thịnh An Ninh, mặt cọ cọ vai cô nấc lên.
Một hồi lâu mới nghẹn ngào : "Lúc dì bệnh, vốn dĩ định để cháu đến nhà thím sống."
Khi dì bắt đầu đề nghị gửi đến Chu gia, Ôn Tranh vui vẻ buồn bã. Buồn vì sức khỏe của dì mỗi ngày một kém, thể sắp rời xa ; vui là vì thể sống cùng gia đình Chu thúc thúc.
Cậu thích gia đình Chu thúc thúc, thích cùng An An và học tập trưởng thành.
Hồi tưởng mới thấy, tuy rằng cha và bà nội mất, nhưng thời gian ở nhà Chu thúc thúc là quãng thời gian vui vẻ và bình tĩnh nhất. Lúc theo bà nội còn chịu đựng sự nh.ụ.c m.ạ của nhà Nhị Thúc Nhị Thẩm.
Chẳng qua đó, dì đang đổ bệnh Cát Hồng Đào thuyết phục nên gửi về Chu gia nữa.
Cậu còn quá nhỏ, mà dì lúc đó thường xuyên hôn mê, dì đột ngột qua đời, chỉ thể theo Cát Hồng Đào trở về kinh thành.
Thịnh An Ninh ôm Ôn Tranh, trong lòng cũng đầy nghi hoặc. Dì của Ôn Tranh rõ ràng rằng giao đứa trẻ cho họ mới là sự an bài thỏa đáng nhất. Sao thể giao đứa trẻ cho một con súc sinh như chứ?
--------------------