Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1176: Một đám trẻ đáng yêu
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh đột nhiên về nhà khiến Chu Hồng Vân kinh hỉ vô cùng, bà luôn miệng kêu lên: "Sao đột nhiên về thế ? Không bảo tháng bảy mới về ?"
Thịnh An Ninh mỉm : "Vừa vặn một cuộc họp nên về sớm, Mặc Mặc và bọn trẻ bác?"
Chu Hồng Vân tới giúp Thịnh An Ninh xách đồ, lấy lạ : "Ba đứa nhỏ dạo gần đây cứ thần thần bí bí, cũng đang gì, sáng sớm hôm nay cửa , hỏi thì bảo là thư viện."
Tuy bà mấy chữ, nhưng dáng vẻ của ba đứa nhỏ thì cũng chẳng giống thư viện chút nào.
Thịnh An Ninh Mặc Mặc cũng cùng nên vẫn yên tâm: "Thế thì ạ, Mặc Mặc ở đó, bọn trẻ chuyện ."
Chu Hồng Vân rộ lên: "Mấy đứa nhỏ nhà đứa nào ngoài cũng ngoan lắm, đều sẽ gây chuyện . Hơn nữa An An dạo lời cực kỳ, về nhà là cùng Mặc Mặc thư phòng học tập."
Thịnh An Ninh vẫn khá kinh ngạc, con gái mà thích học tập đến thế ?
"Vậy thành tích tiến bộ bác?"
Chu Hồng Vân lắc đầu: "Cái đó thì thật sự , cô cũng đấy, chẳng hiểu gì, hỏi cũng bằng thừa."
Thịnh An Ninh cũng hỏi thêm nữa, định bụng tắm một cái, nghỉ ngơi một chút, chắc là bọn nhỏ sắp về .
...
Bốn đứa trẻ đẩy xe ba bánh, xe là huy hiệu kỷ niệm, bưu và cả bản đồ thành phố Bắc Kinh nhập về.
Trên tay lái xe treo tấm biển "Dịch thuật tiếng Anh miễn phí", sợ nước ngoài hiểu, bọn trẻ còn một bằng tiếng Anh. Là Mặc Mặc , chữ kiểu chữ in tiêu chuẩn , qua vài phần chuyên nghiệp.
Mặc Mặc tính toán kỹ địa điểm, dẫn ba thẳng tiến đến khách sạn Bắc Kinh, ngay đường Trường An, nơi nhiều nước ngoài ở nhất.
An An vẫn là đứa lớn mật hơn, xe ba bánh dừng định, thấy hai nước ngoài, cô bé chỉnh đốn quần áo, nụ rạng rỡ đón lấy, dùng tiếng Anh hỏi họ cần hướng dẫn viên du lịch ? Là miễn phí, thể dẫn họ thăm Cố Cung.
Người nước ngoài lắc đầu biểu thị cần, nhưng hứng thú với món đồ treo Cố Cung treo n.g.ự.c An An, cuối cùng bỏ mười đồng mua hai cái.
An An ngờ việc ăn thuận lợi như thế, Ôn Tranh và Mặc Mặc cũng tương tự ngờ tới.
Mặc Mặc nhanh ch.óng tính toán một chút: "Giá vốn của hai món đồ treo là năm đồng rưỡi, bỗng chốc chúng kiếm bốn đồng rưỡi."
An An "oa" một tiếng: "Chúng lợi hại quá ."
Sự thuận lợi lúc khởi đầu khiến bốn đứa trẻ sung mãn ý chí chiến đấu, ngay cả Chu Chu cũng trở nên tích cực hẳn lên, thấy nước ngoài từ khách sạn , nhóc liền tích cực chạy tới như một con thỏ nhỏ.
Không chỉ với khách du lịch nước ngoài, thấy khách du lịch trong nước cũng , An An cũng lễ phép: "Nhà cháu ngay tại gần đây, quen thuộc nơi , nếu cần giúp đỡ, chúng cháu sẵn lòng giúp ."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Điều khiến bọn trẻ ngờ tới là ở đây gặp Trần Kiều Kiều và Tô Mộng. Hai cô gái khi thấy bọn An An đẩy xe thét to cũng kinh ngạc, bọn trẻ đang thêm học tập nên cũng tích cực tham dự .
Mấy đứa nhỏ ôm bản đồ, cầm bưu , hỏi qua đường, đồng thời cũng tích cực nhiệt tình giúp chỉ đường.
Mặc Mặc còn dặn dò ba bạn nữ: "Nếu dẫn đường cho , nhất định cùng , tách hành động."
Mãi cho đến sát chạng vạng tối, hàng nhập về mà bán sạch.
An An kinh hỉ: "Có chúng quá lợi hại , mà đều bán hết , ơi, chúng kiếm bao nhiêu tiền?"
Mặc Mặc dẫn mấy đến một góc vắng trong công viên Trung Sơn, kiểm kê tiền một : "Tổng cộng bán sáu trăm ba mươi đồng, trừ chi phí lãi hai trăm mười đồng."
Tô Mộng và Trần Kiều Kiều kinh ngạc: "Nhiều thế cơ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1176-mot-dam-tre-dang-yeu.html.]
Tuy các cô thiếu tiền tiêu vặt, nhưng cũng ngờ thể kiếm tiền.
Mặc Mặc im lặng một lát: "Chúng sáu , mỗi thể chia ba mươi lăm đồng."
Số tiền cũng là nhiều , còn cao hơn tiền lương một ngày của nhiều lớn.
Tô Mộng và Trần Kiều Kiều liếc mắt một cái, đồng thời lắc đầu: “Hai chúng lấy , các bạn thể dẫn chúng trải nghiệm cuộc sống là lắm , thấy hôm nay đặc biệt vui vẻ, đặc biệt ý nghĩa.”
Tô Mộng cũng gật đầu: “ , về nhà với bố , xem họ còn hở một chút là bảo chúng nuông chiều từ bé nữa .”
An An lúc trong lòng ích kỷ một chút, chia tiền cho Trần Kiều Kiều và Tô Mộng lắm, thấy hai cô bạn , lập tức gật đầu: “Vậy , bốn chúng chia, nhưng Ôn Tranh bỏ công dùng xe ba bánh , lúc về kiểu gì cũng mua chút đồ cho bà nội hàng xóm, cho nên Ôn Tranh lấy sáu mươi, mỗi chúng năm mươi.”
Mặc Mặc sang Chu Chu, Chu Chu lập tức lắc đầu: “Em cũng ý kiến, em thấy An An đúng.”
Ôn Tranh đồng ý: “Vốn là các bạn bỏ , lúc bán hàng các bạn cũng sức nhất, cho nên thể lấy nhiều như .”
An An ái chà một tiếng, trực tiếp từ trong tay Mặc Mặc rút tiền , đếm sáu tờ mười đồng nhét cho Ôn Tranh: “Cậu mau cầm lấy , đó chúng ăn cơm, mời khách. Hôm nay là đầu tiên kiếm tiền, Mộng Mộng, Kiều Kiều, mời các bạn ăn mì sốt tương.”
Nói cô tới khoác tay Tô Mộng và Trần Kiều Kiều: “Chúng thôi, đến Tiền Môn ăn mì sốt tương.”
Trần Kiều Kiều và Tô Mộng vẫn phối hợp: “Được thôi, thôi, vặn chúng cũng đói , hơn nữa ăn xong mau ch.óng về nhà, nếu nhà sẽ lo lắng.”
Chu Chu cũng giục Ôn Tranh nhanh lên: “Nhanh lên nhanh lên, em cũng đói .”
Ôn Tranh bất lực, chỉ thể cất tiền , đẩy xe ba bánh ăn cơm.
An An còn giở trò ăn vạ lên xe ba bánh, bắt Ôn Tranh chở , Mặc Mặc và Chu Chu ở phía đẩy.
Mấy đứa nhỏ vui vẻ ăn cơm, ăn một nửa, Ôn Tranh trả tiền thì phát hiện An An sớm trả tiền .
Ngẫm , chắc là khi gọi mì xong, lúc An An rửa tay trả tiền.
Từ quán mì , trời tối, An An lúc buồn ngủ đến mức mở nổi mắt, xua tay với Ôn Tranh: “Cậu với Kiều Kiều, Mộng Mộng cùng đường, các bạn cùng về nhà .”
Mặc Mặc cũng dặn dò Ôn Tranh: “Cậu các bạn về nhà hãy về, đường chú ý an .”
Tô Mộng còn để ý: “Hiện tại trị an ở kinh thành là an nhất, chắc chắn chuyện gì .”
Mặc Mặc dặn dò Ôn Tranh vài câu, mấy đứa nhỏ mới chia tay .
Trên đường trở về, An An ngẫm thành tựu ngày hôm nay, đột nhiên phấn chấn hẳn lên: “Anh , chúng lợi hại , chúng cứ thế , nếu mỗi tuần đều kiếm tiền như , là thể giúp Ôn Tranh kiếm nhiều nhiều tiền .”
Mặc Mặc thì lạc quan như : “Lần tới e rằng .”
An An “a” một tiếng: “Tại ?”
Mặc Mặc nghĩ nghĩ cũng giải thích: “Đợi tuần , chúng mau ch.óng về nhà, muộn thế , Cô nãi nãi chắc chắn lo lắng .”
Ba cái tiểu gia hỏa rẽ qua đầu ngõ, từ xa thấy bóng dáng mà mong nhớ ngày đêm.
An An “oa” một tiếng, phi chạy vọt tới: “Mẹ…… A, về lúc nào thế?”
Thịnh An Ninh đưa tay ôm lấy An An đang nhào tới: “Các con thế ? Muộn thế mới về nhà?”
--------------------