Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1173: Tâm cơ nhỏ của An An

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An An trợn mắt Chu Chu: "Anh lung tung, hồi nhỏ em cũng chảy nước mũi."

 

Mặc Mặc cũng tò mò: "An An, em thật sự nhớ ? Ôn Tranh hồi nhỏ , bố hùng, từng ở nhà chúng một thời gian. Lúc đó chúng học mẫu giáo, học lớp một, em ngày nào cũng đuổi theo đòi lên lớp một học cùng."

 

An An "a" một tiếng, nhíu đôi lông mày nhỏ , nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Sao em nhớ gì nhỉ? Các lừa em đúng ."

 

Chu Chu cô bằng ánh mắt ghét bỏ: "Thế mà em còn suốt ngày khoe trí nhớ , chuyện mà cũng quên ?"

 

An An để ý: "Đây cũng chuyện gì quan trọng, nhớ cũng là bình thường mà. Ai nha, mau về nhà thôi, giờ em thấy đói bụng ."

 

...

 

Sáng sớm ngày hôm , An An ăn sáng xong liền cửa. Chu Hồng Vân còn lo lắng: "An An một cửa ?"

 

An An tự tin: "Được mà ạ, hơn nữa cháu cùng bạn học, bữa trưa sẽ về ngay. Chúng cháu chỉ dạo phố mua ít đồ thôi."

 

Chu Hồng Vân dặn dò lặp lặp : "Không theo lạ nhé, đừng đến những nơi hẻo lánh, ăn đồ của khác."

 

An An ha ha : "Cô của cha, Đường Đường còn những điều , cháu cũng đều nhớ rõ mà."

 

Lúc sắp cửa, Chu Hồng Vân lấy mười đồng nhét cho An An: "Thích cái gì thì tự mua."

 

An An lấy, bởi vì cô móc hết tiền trong lợn tiết kiệm bỏ cặp sách .

 

Đạp xe đến chỗ hẹn, cô gặp mặt Trần Kiều Kiều.

 

Trần Kiều Kiều còn tò mò hỏi: "Chúng dạo phố ở ?"

 

An An ngượng ngùng: "Tớ chút việc cần giải quyết, đến thư viện đợi tớ ? Tớ sẽ nhanh ch.óng đến tìm ."

 

Trần Kiều Kiều yên tâm: "Cậu ? Hay là tớ cùng ."

 

An An vội vàng xua tay: "Không cần cần, cũng xa lắm , tớ nửa giờ, đúng nửa giờ thôi."

 

Trần Kiều Kiều thấy An An khăng khăng cho theo, chỉ thể đồng ý: "Được , chú ý an nhé."

 

Sau khi tạm biệt Trần Kiều Kiều, An An thẳng đến ngõ Thái Bình Thương. Cô định tìm Ôn Tranh để xem cho rõ ngọn ngành, nên cũng tốn chút công sức tìm địa chỉ nhà . Cô lợi dụng lúc nộp bài tập, giáo viên ở đó, lén sổ danh sách bàn, nhớ Ôn Tranh sống ở 48 ngõ Thái Bình Thương.

 

Con ngõ sâu, còn nhiều ngõ nhỏ hẹp đan chéo .

 

An An vẫn tốn chút công sức mới tìm gần 48. Từ xa cô thấy Ôn Tranh từ một cái sân, cô vội vàng nép trong một cổng nhà, lén lút qua. Thấy lưng Ôn Tranh còn một đàn ông, vẻ mặt tiều tụy như ngủ dậy.

 

Cát Hồng Đào hôm qua tuy uống rượu nhưng cũng ngủ ngon, lúc đưa Ôn Tranh ngoài vẫn đầy bụng oán hận, bát sát: "Tao đúng là nợ mày mà, mày xem sáng sớm tinh mơ còn lo việc cho mày, đúng là để cho ngủ ngon ."

 

Ôn Tranh đờ đẫn: "Cháu tự cũng ."

 

Cát Hồng Đào gằn: "Tự mày cũng ? Mày thì cái gì? Mày đúng là đồ ăn cháo đá bát, thì khu phố gọi tao đến ? Tao cho mày , mày đến đó thì ăn cho hẳn hoi. Tao ngược đãi mày ? Bây giờ mày là con tao, mày lời tao đ.á.n.h mày chẳng lẽ đúng ? Bình thường tao để mày thiếu ăn thiếu uống ? Nếu tao, mày nổi trường Trung học 4 Bắc Kinh ?"

 

"Tao cho mày , mày chút lương tâm, nếu còn dám đến Hội phụ nữ khu phố cáo trạng tao, xem tao đ.á.n.h gãy chân mày ."

 

Ôn Tranh nhíu mày: "Cháu cáo trạng."

 

Cát Hồng Đào ha hả: "Không cáo trạng mà Hội phụ nữ với khu phố thể thông báo cho tao đến từ sáng sớm ? Mày cứ đợi đấy, lão t.ử hôm nay mà mắng, về nhà tao đ.á.n.h c.h.ế.t đồ ăn cháo đá bát, thằng nhóc con nhà mày."

 

An An áp sát tường, đàn ông mắng nhiếc độc địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1173-tam-co-nho-cua-an-an.html.]

 

Cô nắm c.h.ặ.t nắm tay nhỏ, hận thể xông đ.ấ.m cho đàn ông một trận, nhưng cái đầu nhỏ nhanh ch.óng xoay chuyển. Bố từng , bốc đồng giải quyết bất kỳ vấn đề gì, cô mà xông bây giờ sẽ khiến Ôn Tranh thấy hổ.

 

Cho nên, cô đeo cả lợn tiết kiệm đến tìm Ôn Tranh, trực tiếp dùng tiền giúp đỡ thể .

 

Đợi tiếng của đàn ông ngày một xa dần, An An mới thò cái đầu nhỏ , xác định gã đưa Ôn Tranh xa , cô mới thở phào một , xổm đất suy nghĩ cách.

 

……

 

Cát Hồng Đào đến văn phòng khu phố với thái độ cực kỳ , gã khom lưng uốn gối với chủ nhiệm khu phố và chủ nhiệm Hội phụ nữ, bền bỉ những lời : "Sẽ , nhất định sẽ như nữa. Hôm đó chỉ là uống chút rượu, một phút bốc đồng mới đ.á.n.h đứa nhỏ, chắc chắn sẽ tái phạm."

 

Chủ nhiệm khu phố nhíu mày, lạnh mặt : "Cát Hồng Đào, đây đầu tiên chúng nhận tố cáo của cư dân. Nếu còn nhận tố cáo như , sẽ bắt giam một thời gian. Hiện tại thành phố đang chuẩn đón tiếp Á vận hội, hy vọng cũng một dân thành phố tố chất cao."

 

Cát Hồng Đào liên tục gật đầu: "Vâng , nhất định là ạ."

 

Chủ nhiệm Hội phụ nữ Ôn Tranh, giọng điệu hòa ái: "Lần nếu cháu đ.á.n.h, cháu thể trực tiếp đến văn phòng khu phố tố cáo ông , các chú các dì sẽ chủ cho cháu."

 

Ôn Tranh lên tiếng, chỉ rũ mắt mặt đất.

 

Cát Hồng Đào tiếp nhận giáo d.ụ.c tư tưởng gần hai giờ đồng hồ mới thả .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Vừa khỏi văn phòng khu phố, Cát Hồng Đào tức đến mức đá Ôn Tranh một cái, nhưng nghĩ đây là cửa văn phòng, gã tức giận chỉ tay Ôn Tranh, đó về phía .

 

Đi một đoạn đường, Cát Hồng Đào đầu lườm Ôn Tranh một cái: "Mày tự cút về ."

 

tìm chỗ nào đó uống rượu để xả bớt vận đen mới .

 

Ôn Tranh tại chỗ Cát Hồng Đào xa mới về nhà, ngờ ở gần cửa nhà, thấy An An.

 

Tiểu công chúa xinh , hôm nay mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, buộc tóc hai bên, giày da nhỏ màu đen và tất trắng. Vốn dĩ là một bộ dạng tinh xảo khi cửa, nhưng hiện tại, cô đất, vạt váy đen một mảng lớn, tất trắng cũng dính đầy vết đen, hai bàn tay cũng đen thui, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cũng mấy vệt đen.

 

Thảm nhất là đầu gối ngã rách, làn da trắng nõn rỉ những tia m.á.u.

 

Trông vẫn chút t.h.ả.m hại.

 

Ôn Tranh sững trong chốc lát, vội vàng tới xuống, chiếc xe đạp màu hồng đổ ở một bên: "Sao em ở đây?"

 

An An đỏ hoe mắt, hề hề Ôn Tranh, đồng thời cũng hỏi: "Sao ở đây ạ?"

 

Ôn Tranh xích xe đạp: "Xích xe tuột em thể dắt đến chỗ sửa xe phía nhờ giúp em sửa."

 

An An bĩu môi chỉ đầu gối thương: "Đau, lên nổi."

 

Ôn Tranh sợ đến mức chân mày cũng nhảy dựng lên, dù cũng là một đứa trẻ, vì lo lắng nên cũng xử lý thế nào: "Vậy em về nhà , bôi t.h.u.ố.c cho em."

 

Nói xong liền hối hận, nhà rách nát như , thể để An An .

 

An An đưa tay vịn tường chậm rãi dậy: "Thật ? Vậy cảm ơn nhé, với nhà gì ăn , em đói bụng ."

 

Ôn Tranh im lặng gật đầu, tới dựng chiếc xe đạp lên , mới thấy trong giỏ xe còn một túi lưới đựng thức ăn, thịt, cá và cả rau xanh.

 

An An đỏ mắt giải thích: "Em giúp cô của cha mua thức ăn, kết quả cẩn thận lạc đường, may mắn gặp ..."

 

--------------------

 

 

Loading...