Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1171: Cô gái nhỏ ấm áp

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Chu chặn họng đến mức nghẹn lời, hừ một tiếng .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Mặc Mặc thừa hiểu An An là trọng nghĩa khí, hơn nữa cô còn thích hết thảy những và sự vật đẽ. Cho dù cô còn nhớ trai thả diều hồi nhỏ, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn cản việc cô thích một Ôn Tranh xinh .

 

Nghĩ , chỉ cần cô vui vẻ là , nên cũng gì thêm.

 

Ba nữ sinh Trần Kiều Kiều, Tô Mộng và Đỗ Nguyệt sắp phát điên . Vừa tan học, họ gọi An An qua, vây quanh cô mà líu ríu chuyện.

 

"An An, giỏi thế, thể khiến Ôn Tranh tình nguyện cùng nhóm với chúng . Trước đó còn đang nghĩ cùng nhóm với ai nữa."

 

" đúng , ái chà, cùng nhóm với Ôn Tranh, tối nay chắc ngủ mất..."

 

An An chút tin nổi: "Có khoa trương ? Tại thể ngủ chứ?"

 

Đỗ Nguyệt "ái chà" một tiếng: "Cậu trường bao nhiêu nữ sinh thích Ôn Tranh ? Các chị khối lớp chín còn từng đưa thư tình cho đấy."

 

Cái miệng nhỏ của An An há hốc : "Không yêu sớm nhé."

 

Đỗ Nguyệt nhéo cái mặt nhỏ của cô: "Chỉ là ngốc nghếch đáng yêu như thôi, nhưng khai khiếu cũng là chuyện bình thường. Cậu nhỏ hơn bọn tận hai tuổi, nhỏ hơn các chị lớp chín bốn tuổi, nên vẫn thích là gì ."

 

An An gật đầu nghiêm túc: "Mình mà, xem cũng thích các , cũng thích cả Ôn Tranh nữa."

 

Trần Kiều Kiều phốc một tiếng bật : "Chỉ mới dám thẳng thừng như thế. Cái của gọi là thích, chỉ thể gọi là thưởng thức thôi, vì Ôn Tranh trai mà. An An , nhà hai như thế , còn tưởng bão hòa thẩm mỹ chứ, dù đến mấy cũng thấy bình thường."

 

An An vẻ mặt nghiêm túc: "Sẽ , vẻ của mỗi đều khác . Ví dụ như Tô Mộng, đôi mắt của lắm, mỗi mắt , cứ cảm giác như đang những ngôi bầu trời, là những viên bảo thạch rực rỡ ."

 

Tô Mộng đỏ mặt: "Sao tự nhiên khen thế, nhưng An An , cảm ơn ."

 

Chính cô rõ, chẳng chút nào, mặt còn một vết bớt, tuy lớn nhưng rõ ràng. Hồi tiểu học cô còn từng bạn học chế giễu.

 

Chỉ An An, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên gặp cô khen cô xinh , mắt . Miếng bớt màu hồng nhạt đáng yêu, giống như một con bướm .

 

Dù chỉ mới tiếp xúc với An An hơn một học kỳ, nhưng sự ảnh hưởng của An An, Tô Mộng cảm thấy tự tin hơn nhiều.

 

Có đôi khi soi gương, cô thực sự cảm thấy trở nên xinh hơn.

 

Ngay cả bố và họ hàng đều khi lên trung học, cô đổi lớn. Thật , dung mạo của đổi, chỉ là cô vứt bỏ sự tự ti. Vì tự tin, cả trông đều rạng rỡ hẳn lên.

 

An An hớn hở gật đầu: "Mình bao giờ lừa khác , tin hỏi Trần Kiều Kiều và Đỗ Nguyệt xem."

 

Hai cô gái cũng vội vàng gật đầu: ", An An đúng đấy, Tô Mộng, chắc chắn kỹ đôi mắt , cứ như , thật sự đặc biệt đặc biệt ."

 

Tô Mộng càng ngượng ngùng hơn: "Được , đang chuyện lập nhóm, chuyển sang tán gẫu thế ."

 

Lúc xuất phát, xếp hàng lên xe. An An đếm , lưng Ôn Tranh, đầu với Mặc Mặc và Chu Chu: "Một hồi nữa em với Ôn Tranh, hai với nhé."

 

Chu Chu bất mãn: "Tại ?"

 

An An suy nghĩ một chút: "Vậy thì với bạn nữ , nhóm chúng bảy bạn nữ, với ai?"

 

Chu Chu vội vàng từ chối: "Thôi bỏ , cứ thế ."

 

Mặc Mặc đồng ý cũng , chỉ thể lẳng lặng theo lên xe, chọn vị trí cùng hàng với An An xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1171-co-gai-nho-am-ap.html.]

 

An An thực hiện ý đồ liền phía trong. Đợi Ôn Tranh xuống xong, cô bắt đầu ngừng: "Hai hôm nay trời nóng, mang theo dầu gió, nếu thấy đau đầu thì thể bôi một chút lên thái dương."

 

Ôn Tranh nén nhịp tim đang đập dồn dập thôi, liếc mắt An An gật đầu: "Cảm ơn ."

 

thought

An An từ trong cặp sách lấy hai cái bánh mì, nhét cho Ôn Tranh một cái, tự cầm một cái: "Sáng nay ăn cơm, ăn cùng , mà ăn một thì ngại lắm."

 

Ôn Tranh định từ chối, An An tự tiếp: "Thầy giáo bảo xe ăn đồ ăn, mà đói quá, nếu ăn cùng , đến lúc bắt cả hai đứa thì sẽ thấy hổ như nữa, cầu xin đấy."

 

Nói đôi tay nhỏ bé chắp , trong đôi mắt to tràn đầy vẻ khẩn cầu.

 

Ôn Tranh im lặng một chút, xé túi bánh mì, lấy bánh ăn một ngụm. An An cong mắt , cũng vội vàng mở túi bánh, cúi đầu lén lút nhét miệng.

 

Hai cái má phồng lên, giống hệt như một con chuột Hamster nhỏ.

 

Mặc Mặc liếc mắt một cái, tiếng nào mà cúi đầu sách, Chu Chu bên cạnh bận ngoài cửa sổ, chú ý đến động tĩnh bên phía An An.

 

Sáng nay An An ăn quẩy, còn ăn hai cái bánh bao thịt, cuối cùng còn cố ăn thêm một cái bánh chưng. Lúc cô bé vẫn còn no, nhưng giả vờ như ăn ngon lành cho hết một cái bánh mì lớn.

 

Sau khi ăn xong, cô bé xoa xoa bụng, híp mắt Ôn Tranh: "Ai nha, giờ thì thoải mái , sắp c.h.ế.t đói đến nơi."

 

Ôn Tranh cô bé một cái gì, An An đang dối, cô ở nhà như một tiểu công chúa, thể ăn sáng .

 

Thầy Mạnh ở hàng ghế cuối cùng, cũng thấy hành động nhỏ của An An và Ôn Tranh, trái ngờ An An là một cô gái ấm áp như , thầy mỉm cũng ngăn cản hành động của hai đứa.

 

Khi tham quan bảo tàng quân sự, An An thấy cái gì cũng thấy , còn chủ động trò chuyện với Ôn Tranh: "Những thứ đều là tiền bối để , lợi hại thật đấy. Ôn Tranh, lớn lên gì?"

 

Ôn Tranh lên tiếng, hồi nhỏ cũng mộng tưởng, nhưng khi dì qua đời, còn mộng tưởng nữa, chỉ cần thể sống tiếp là .

 

An An mím cái miệng nhỏ nhắn, hớn hở : "Lớn lên cũng lính, mặc quân phục bảo vệ Tổ quốc."

 

Trần Kiều Kiều "a" lên một tiếng: "An An, lính khổ lắm. Bố là quân nhân chuyển ngành, bảo bố lính ở tuyến đường Xuyên - Tạng, cả năm trời khó mà ăn một rau xanh, vất vả lắm luôn."

 

An An kiêu ngạo ngẩng cằm: " sợ chịu khổ, dù đây cũng là mộng tưởng của . Hơn nữa, xem xong những thứ , các cảm xúc gì ?"

 

Trần Kiều Kiều im lặng, cảm xúc chứ, nhưng cô là con gái, bảo vệ đất nước thì con trai thích hợp hơn.

 

Ánh mắt Ôn Tranh tự chủ rơi khuôn mặt An An, ngờ cô bé năm đó chỉ ăn kẹo, lóc đòi học cùng , giờ thật sự lớn .

 

Từ bảo tàng quân sự , cả lớp dã ngoại ở công viên ngoại ô, ăn cơm hộp do lớp mua thống nhất.

 

Lúc ăn cơm, An An sáp gần bên cạnh Ôn Tranh, để Trần Kiều Kiều ở phía bên của , như thể cách xa hai trai một chút.

 

Chu Chu còn đắc ý: "Cách xa một chút cũng , đỡ cho em cướp thịt trong hộp cơm của em."

 

An An lườm trai một cái, đó thịt trong hộp cơm của Ôn Tranh: "Ôn Tranh, chúng đổi hộp cơm , cảm thấy thịt trong hộp của nhiều hơn đấy."

 

Chu Chu nức nở khen hoài: "Nhìn xem, em sai mà."

 

Ôn Tranh qua, trong hộp cơm của đúng là hai ba miếng sườn, còn hộp của An An chỉ một miếng sườn, còn là khoai tây, cũng nghĩ nhiều, đưa hộp cơm cho An An...

 

--------------------

 

 

Loading...