Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1170: An An phát hiện một đại bí mật

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:37:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ôn Tranh nắm c.h.ặ.t cây b.út máy: " tham gia."

 

Ủy viên đời sống "" một tiếng, thấy thái độ Ôn Tranh lạnh lùng, cho cảm giác lạ chớ gần, cũng dám nhiều: "Cô giáo bảo cả lớp đều tham gia, để với cô một tiếng."

 

Nói xong, bạn liền chạy vèo sang một hàng khác để tiếp tục thu tiền.

 

An An há hốc mồm, chút kinh ngạc khi Ôn Tranh ngay cả hoạt động của lớp cũng tham gia, thật là lạnh nhạt quá .

 

Cô bé chớp chớp mắt, ý định dời tầm mắt , vẫn cứ chằm chằm Ôn Tranh như thế, cho đến khi Mặc Mặc ấn đỉnh đầu xoay về phía : "Sắp học , mau chuẩn sách vở ."

 

An An "ồ" một tiếng, nhịn đầu , thấy Ôn Tranh kéo kéo ống tay áo xuống, nhưng cô bé vẫn tinh mắt thấy cánh tay nhỏ của Ôn Tranh hình như vết sẹo.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Đến giờ tập thể d.ụ.c giữa giờ, giáo viên chủ nhiệm bảo các bạn khác ngoài tập thể d.ụ.c, chỉ để một Ôn Tranh ở .

 

An An đến cửa lớp còn ngoái đầu một cái, Trần Kiều Kiều kéo tay cô bé: "Đi mau mau."

 

Đi mấy bước, An An thấy hai trai đều xuống lầu, đột nhiên ôm bụng: "Ái chà, bụng đau quá, vệ sinh, các bạn với ủy viên thể d.ụ.c một tiếng là tập thể d.ụ.c giữa giờ nhé."

 

Trần Kiều Kiều tin là thật: "Bạn chứ? Có cần đến phòng y tế trường xem ?"

 

Bởi vì các cô bé lớn hơn một chút, bắt đầu "dì" đến thăm, nên cô nghi ngờ An An cũng như .

 

An An vội vàng xua tay: "Không , chắc là sáng nay uống nhiều sữa quá, nào uống nhiều sữa cũng thế , các bạn mau , trừ điểm đấy."

 

Trần Kiều Kiều còn cách nào, chỉ thể : "Vậy bạn tự nhé, nếu còn đau thì bạn xin phép cô giáo nghỉ."

 

An An gật đầu loạn xạ: "Được , các bạn mau ."

 

Đợi Trần Kiều Kiều cũng biến mất ở lối cầu thang, An An trở lớp học, áp sát ngoài cửa lớp ngóng động tĩnh bên trong. Chỉ thấy giáo viên chủ nhiệm hỏi Ôn Tranh hòa ái: "Ôn Tranh, tại em tham gia hoạt động lớp? Có khó khăn gì ?"

 

Ôn Tranh lắc đầu: "Không ạ, em chỉ yên tĩnh học tập."

 

Giáo viên chủ nhiệm hiển nhiên tin lời bao biện : "Ôn Tranh, kỳ thật đôi khi thích hợp tỏ yếu thế cũng là , em còn nhỏ, nhiều áp lực nên để lứa tuổi của em gánh vác. Nếu là khó khăn về tiền bạc, cô giáo thể cho em mượn , đợi đến nghỉ hè em thêm kiếm tiền trả cho cô."

 

"Em xem, thành phố Bắc Kinh chúng năm tới sẽ tổ chức Á vận hội, lúc nghỉ hè nhiều du khách đến Bắc Kinh, còn nhiều khách nước ngoài nữa, em thể một hướng dẫn viên nhỏ, kiếm chút sinh hoạt phí."

 

"Ôn Tranh, em tin rằng, khó khăn chỉ là tạm thời, đời còn con đường dài dài ."

 

Ôn Tranh im lặng, cụp mắt nén nỗi buồn nơi đáy mắt. Anh thể đến ngôi trường học, chỉ vì hộ khẩu của Cát Hồng Đào ở ngay khu phố gần đây, mà còn vì lúc phỏng vấn thành tích của , tiếng Anh lưu loát.

 

Trường học mới bằng lòng tiếp nhận, chỉ là khi nhận , cô Mạnh còn thăm hỏi gia đình, nên đối với cảnh của đều nắm rõ.

 

Cô Mạnh thấy lời nào, đứa trẻ lòng tự trọng mạnh mẽ. Khi cô thăm gia đình mới thế bất hạnh của Ôn Tranh, đúng là họa vô đơn chí, vận rủi chỉ tìm đến kẻ khổ mệnh.

 

Đặc biệt là khi cha của Ôn Tranh là hùng, cô càng kiên trì để Ôn Tranh lớp của .

 

Lúc cô vẫn dịu dàng khuyên giải Ôn Tranh: "Cô giáo là cho em mượn tiền, chứ đồng cảm thương hại em, bởi vì cô , tương lai em nhất định thể trở thành một giỏi."

 

An An kinh ngạc trợn tròn mắt, ngờ Ôn Tranh du lịch là vì lấy nổi hai đồng tiền.

 

Mỗi tuần cô bé đều hai đồng tiền tiêu vặt, con lợn đất tiết kiệm của cô bé đầy ắp , thể lấy giúp Ôn Tranh ?

 

Nghe thấy cô Mạnh ngoài, An An vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1170-an-an-phat-hien-mot-dai-bi-mat.html.]

 

Khi trở về, giờ thể d.ụ.c giữa giờ kết thúc, các bạn học đang tụ tập ba ba hai hai tại chỗ tán gẫu, Ôn Tranh vẫn thẳng lưng ở vị trí của để bài tập.

 

An An liếc mắt một cái về chỗ xuống, Mặc Mặc cô hỏi: “Em đột nhiên chạy thế? Sao tập thể d.ụ.c giữa giờ?”

 

An An mặt đổi sắc dối: “Em đau bụng, sáng nay uống nhiều sữa quá, em uống cả phần của Chu Chu nữa.”

 

Mặc Mặc cũng hoài nghi: “Lần đừng uống nhiều như .”

 

An An ừ một tiếng, lười biếng tựa tường, Ôn Tranh mà ngây .

 

Trên đường học về buổi trưa, An An cân nhắc hồi lâu, vẫn quyết định chuyện của Ôn Tranh cho Mặc Mặc và Chu Chu . Cô quyết định sẽ tự giúp đỡ Ôn Tranh, thể để các .

 

Ôn Tranh kiêu hãnh như thế, nhất định để nhiều đang sống .

 

Sắp về đến nhà, An An mang một khuôn mặt bình tĩnh dối: “Chủ nhật em cùng Trần Kiều Kiều và các bạn dạo phố, đó đến Cung Thiếu nhi. Anh, hai ?”

 

Mặc Mặc lắc đầu: “Mấy đứa con gái các em thì , điều em về sớm một chút, ở bên ngoài chú ý an .”

 

Chu Chu càng : “Các em chỉ dạo phố mua dây buộc tóc với kẹp tóc, gì? Chủ nhật đá bóng .”

 

An An bĩu môi: “Không thì thôi, em còn chẳng các .”

 

Buổi chiều, để đề phòng hai phát hiện, An An kéo Trần Kiều Kiều ngoài giao đãi: “Lúc tan học bạn nhớ nhắc , đừng để quên chuyện chủ nhật chúng chơi nhé.”

 

Trần Kiều Kiều còn ngẩn ngơ: “Chủ nhật chúng chơi ?”

 

An An hì hì: “Giờ chẳng , cứ quyết định thế nhé.”

 

Trần Kiều Kiều thật thà gật đầu: “Được, quyết định thế .”

 

Ngày hôm dã ngoại, Ôn Tranh vốn tham gia cũng xuất hiện ở trong lớp. Các bạn học khác phát hiện điều gì bất thường, ngay cả ủy viên đời sống cũng nghĩ rằng, một Ôn Tranh kiêu hãnh như thế, cuối cùng chẳng vẫn lời giáo viên .

 

Chỉ An An , Ôn Tranh thể là nhờ hai đồng tiền Mạnh lão sư cho mượn.

 

Lúc sắp xuất phát cần chia đội, mười một đội, tự do tổ chức.

 

An An đợi giáo viên xong liền vội vàng giơ tay: “Em cùng đội với Ôn Tranh.” Sợ các đồng ý, cô vội vàng bổ sung: “Còn Chu Lệ Tranh, Chu Lệ Vinh, Trần Kiều Kiều, Tô Manh, Đỗ Nguyệt…”

 

một tên của mấy bạn nữ, đều là những bình thường quan hệ khá với cô.

 

Mạnh lão sư vẫn thấy khá bất ngờ khi An An tình nguyện cùng nhóm với Ôn Tranh, đây cũng là cục diện mà cô mong đợi. Dù Ôn Tranh ở trong lớp quá trầm mặc, thành tích , ngoại hình nhưng sự tồn tại thấp. Hơn nữa nhiều bạn học cảm thấy khó tiếp xúc nên đều lập đội cùng.

 

Cô mỉm hỏi Ôn Tranh: “Ôn Tranh, em đồng ý ?”

 

Ôn Tranh sửng sốt một chút gật đầu.

 

Mặc Mặc ý kiến gì, nhưng Chu Chu vui, đầu nhỏ với An An: “Sao là nữ sinh thế, còn lập đội với Ôn Tranh nữa, đến lúc hoạt động thi đấu gì, chúng chắc chắn thua cho xem.”

 

An An lạnh lùng một cái: “Anh thì sang nhóm khác , em tìm khác là . Bất kể thi đấu gì, nhóm chúng chắc chắn đều thắng, mau .”

 

--------------------

 

 

Loading...