Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1167: Cô ấy đã sớm quên người bạn nhỏ thuở thơ ấu

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:36:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân rời , Mặc Mặc và các em đều học, cũng cảnh tượng ly biệt nào quá đau buồn.

 

Lên tàu hỏa, lòng Thịnh An Ninh như trống rỗng một mảng lớn: "Cũng lúc bọn trẻ tan học về nhà, thấy chúng thì buồn ?"

 

Chu Thời Huân an ủi cô: "Em yên tâm, con cái chúng kiên cường hơn chúng tưởng nhiều."

 

Thịnh An Ninh cứ thế mang theo trái tim thắt mà rời , càng xa thành phố Kinh Đô, nỗi lưu luyến càng dâng trào.

 

...

 

Ba đứa nhỏ cũng hôm nay bố , chỉ là chúng học, cách nào ga tàu tiễn chân.

 

Buổi sáng An An ôm Thịnh An Ninh hết đến khác, bắt hứa hễ kỳ nghỉ là nhất định về thăm bọn trẻ, đó mới lưu luyến rời theo các học.

 

Dọc đường tâm trạng cô bé đều , mặc cho Chu Chu dỗ dành thế nào cô bé cũng , trêu chọc cô bé, cô bé cũng giận.

 

Chu Chu cảm thấy mất hứng: "Bố về nữa , nhanh họ sẽ về mà. Hơn nữa ông nội chẳng , nghỉ đông chúng thể sang chỗ bố đón năm mới, bây giờ gần tháng chín , tháng một là thể nghỉ đông, em tính xem còn bao nhiêu ngày?"

 

An An tin thật, t.ử tế đếm một chút, tâm trạng mới khá hơn: "Một trăm ba mươi ngày."

 

Chu Chu dang tay: "Thấy , bảo là nhanh mà, em vui vẻ lên thì bố mới lo lắng chứ."

 

Tâm trạng An An hơn một chút, bắt đầu đuổi theo đùa nghịch với Chu Chu.

 

Tới lớp học, khi An An xuống mới phát hiện bàn trống bên cạnh cùng một dãy một bạn học mới tới, là một bạn nam, mặc áo sơ mi trắng quần đen, ở đó với tư thế lưng thẳng tắp.

 

Gương mặt nghiêng lộ trắng, sống mũi cũng cao, hình như lông mi cũng khá dài.

 

An An liếc mắt một cái, duỗi đầu thêm một cái, liền Mặc Mặc nhắc nhở xong.

 

An An yên lặng hai phút lân la ghé sát bên Mặc Mặc: "Anh ơi, bạn nam bên cạnh trai lắm."

 

Cô bé đè thấp giọng nhưng vẫn để bạn nam bên cạnh thấy, nghiêng đầu sang, đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ lạnh lùng cô độc.

 

An An sợ đến mức vội vàng thu hồi tầm mắt, thẳng lưng ngay ngắn.

 

Mặc Mặc cũng đầu bạn nam một cái, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

 

Mạnh lão sư bước , giới thiệu bạn học mới với : "Tất cả đều phát hiện , hôm nay lớp chúng một bạn học mới tên là Ôn Tranh, lát nữa khi tan học thể tự giới thiệu quen với ."

 

Ôn Tranh gọi tên liền dậy, mắt về phía An An, An An đang phồng má, một tay che, một tay còn đang nhét bánh bông lan miệng, giống như thấy lời giáo viên .

 

An An phát hiện, bạn mới lạnh nhạt, mỗi ngày đều một , cũng chuyện với các bạn học.

 

Ngoại trừ vẻ ngoài trai, tính cách chẳng khả ái chút nào.

 

An An ở trong lớp nhanh giao cho những bạn mới, một tên Trần Kiều Kiều, còn một là Tô Mộng.

 

Thời gian ngoài giờ học cô bé bận rộn chơi với hai bạn nữ, lúc lên lớp, Mặc Mặc chằm chằm bắt cô bé nghiêm túc giảng, thực sự thời gian để dành thêm chút quan tâm nào cho bạn trầm mặc ít trong lớp .

 

An An tuổi nhỏ, Trần Kiều Kiều và Tô Mộng đều lớn hơn An An hai tuổi, cũng nhiều hơn một chút, một ngày đột nhiên bàn tán xem trong lớp bạn nam nào trai.

 

Trần Kiều Kiều hỏi An An: "Chu Dĩ An, thấy con trai lớp ai trai?"

 

An An chẳng cần suy nghĩ: "Anh trai tớ chứ ai, hai trai tớ là trai nhất."

 

Trần Kiều Kiều nghĩ nghĩ gật đầu: "Còn ai nữa ?"

 

An An nỗ lực suy nghĩ một chút: "Cái bạn Ôn Tranh cũng trai, mỗi tội tính khí thối hoắc, chẳng thích chuyện."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1167-co-ay-da-som-quen-nguoi-ban-nho-thuo-tho-au.html.]

 

Tô Mộng chút phục: "Người thế gọi là ngầu đấy, trai Chu Lệ Tranh của cũng thích chuyện ."

 

An An chịu: "Thế giống , tớ thích nhưng nào thái độ cũng ôn hòa, đối với ai cũng lễ phép đúng , còn cái bạn Ôn Tranh , suốt ngày mặt thối hoắc, như một tảng băng ."

 

Trần Kiều Kiều thấy An An đúng: "Chính xác, suốt ngày cũng với bạn học, mỗi ngày tan học là bước ngay. Nhìn dáng vẻ kiêu căng."

 

Tô Mộng vẫn cảm thấy Ôn Tranh hơn: “ chính là thích kiểu như Ôn Tranh , trông ngầu bao?”

 

An An chớp chớp mắt, cô bé cảm thấy vẫn là thích hai trai hơn, vì thể cùng cô bé vui chơi.

 

Cuộc sống năm lớp sáu của bọn nhỏ trôi qua nhanh. Kỳ nghỉ đông năm , Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân về, Mặc Mặc và các em cũng thăm bố , bởi vì Chu Nam Quang bệnh.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Tuy bệnh nặng nhưng cứ dây dưa kéo dài hơn nửa tháng mới khỏi, vì thế mà lỡ mất hành trình.

 

An An tuy rằng nhớ bố , nhưng cũng thể thấu hiểu việc ông nội cách nào đưa bọn nhỏ , cô bé vẫn vui vẻ ở nhà chơi cùng Đường Đường.

 

Sau kỳ nghỉ đông, học kỳ hai, thành tích của bọn nhỏ bắt đầu dần sự phân hóa.

 

Mặc Mặc luôn luôn thứ nhất, hơn nữa môn nào cũng đạt điểm tối đa, còn thứ hai là Ôn Tranh, học sinh trầm lặng .

 

Thành tích của Chu Chu thì lúc cao lúc thấp, khi thì hạng ba, lúc hạng năm, dựa tâm trạng khi thi. Còn An An, giữa một rừng học sinh ưu tú như , thành tích chút vất vả, nhưng cũng định duy trì ở vị trí thứ hai mươi.

 

Kỳ thi giữa kỳ, Mặc Mặc vẫn thứ nhất như cũ, Ôn Tranh thứ hai, Chu Chu cũng giành hạng ba. Chỉ An An là tụt dốc ít, biến thành hạng ba mươi.

 

An An cầm bài thi, nhíu c.h.ặ.t lông mày: “A, như nhỉ? Anh ơi, môn Lịch sử khó quá mất.”

 

Mặc Mặc liếc bài thi của An An, trong lòng thở dài một tiếng, môn Lịch sử của An An đạt yêu cầu, mấy cái triều đại đó, cô bé mãi mà phân biệt nổi cũng chẳng nhớ .

 

“Về nhà chăm chỉ học thuộc lòng là , . Lịch sử đều dựa ghi nhớ, bổ sung kiến thức một chút là thể lên thôi.”

 

An An nắm c.h.ặ.t tờ bài thi, khuôn mặt đầy vẻ chán nản: “Em chăm chỉ học thuộc , thế nhưng vẫn nhớ , xem em thế , liệu đỗ nổi cấp ba ?”

 

Mặc Mặc mím môi, sự lo lắng của An An khả năng xảy , hơn nữa cho dù An An đỗ cấp ba, thì với sự chênh lệch thành tích hiện tại, lẽ bọn họ cũng thể cùng một trường .

 

An An vò mặt, mực bài thi dính đầy một tay, bôi cả lên má.

 

Buổi chiều lúc tan học, An An phát hiện trong cặp sách thêm một cuốn sổ, bên trong bộ là ghi chép môn Lịch sử, hơn nữa những kiến thức trọng tâm đều biên soạn thành những câu vè dễ , dễ thuộc.

 

An An lật xem, cảm thấy chút kinh ngạc: “Cái là của ai thế nhỉ?”

 

Mặc Mặc cầm lấy, lướt qua những dòng chữ cố ý cho đó, chẳng cần suy nghĩ đưa trả cho Ôn Tranh ở bên cạnh: “Em gái , sẽ tự dạy.”

 

An An trợn tròn mắt, cảm thấy thật thể tưởng tượng nổi: “Của Ôn Tranh ?”

 

Cô bé vội vàng hỏi nhỏ Mặc Mặc: “Anh ơi, chúng với Ôn Tranh cũng quen, nhiệt tình giúp em như thế?”

 

Một câu “cũng quen” vẫn lọt tai Ôn Tranh, sống lưng thẳng tắp của cứng đờ, lặng lẽ thu hồi cuốn sổ .

 

Mặc Mặc An An sớm quên mất bạn nhỏ từng bám dính lấy hồi thơ ấu, càng quên mất một gọi là “ Phong Tranh”, cho nên cô bé nhận Ôn Tranh.

 

Thế nhưng và Chu Chu đều nhận , chỉ là ăn ý đề cập tới, em gái quá gần với cái thứ .

 

Trên đường trở về, An An vẫn còn tò mò: “Cái Ôn Tranh hóa cũng nhiệt tình thật đấy, giống với vẻ lạnh lùng thể hiện bên ngoài.”

 

Chu Chu hừ lạnh: “Biết mặt lòng, cẩn thận lừa còn giúp đếm tiền đấy.”

 

--------------------

 

 

Loading...