Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1161: Chu Thời Huân phát hiện điểm bất thường của Mặc Mặc

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:35:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh an ủi Mặc Mặc, thấy cảm xúc của bé định mới đưa bé trở phòng khách, còn thuận miệng một câu: "Hoa tiên ông ông ngoại trồng thật đấy."

 

Mặc Mặc chớp chớp mắt: "Mẹ ơi, đợi con lớn lên, con sẽ mua cho một cái nhà sân vườn, trong vườn trồng đầy hoa tiên ông."

 

Thịnh An Ninh ha ha lớn: "Được thôi, Mặc Mặc giữ lời đấy nhé."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Đây là lời hứa ngây thơ nhất mà Mặc Mặc từng . Thông thường đều là An An : "Mẹ ơi, đợi con lớn lên sẽ mua cho thật nhiều váy , để ngày nào cũng công chúa."

 

"Mẹ ơi, đợi con lớn lên, ngày nào con cũng đưa du lịch, còn xây cho một gian nhà bằng kẹo nữa."

 

...

 

Tóm , chỉ An An mới những lời ngây thơ như , còn Mặc Mặc thì thể nào.

 

Cho nên, hôm nay Mặc Mặc thế khiến Thịnh An Ninh đột nhiên cảm thấy, chuyện chỉ là ảo giác, nỗi buồn nào thể kìm nén chứ, một đứa nhỏ thì hiểu loại đau đớn thấu xương mà thể giải tỏa đó?

 

Bữa trưa, Thịnh Minh Viễn một bữa tiệc lớn hải sản, tôm rim dầu, tôm viên sốt cà chua, còn cua hấp, ốc xào và sò điệp.

 

Toàn là những món ba đứa nhỏ từng thấy qua, An An kinh ngạc thôi: "Con cua to thế , to hơn cả mặt con luôn, ơi, cái ngon ạ?"

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Ngon lắm, chân cua tươi ngọt."

 

Ngẫm , ba đứa nhỏ cũng thật đáng thương, ở kinh đô chỉ ăn tôm, cũng là nhờ ông nội Chu Song Lộc và bác Chu Nam Quang nên mới ăn loại tôm chất lượng . Nếu thì ở chợ, chỉ mùa đông mới loại tôm đông lạnh cứng ngắc.

 

An An "oa" một tiếng, đưa hai tay bưng một c.o.n c.ua lớn định đ.á.n.h chén.

 

Mặc Mặc kéo cánh tay An An định gì đó, nhịn : "Để bóc cua cho em, là dễ đ.â.m tay đấy."

 

An An dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý: "Dạ , ."

 

Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm cũng giúp mấy đứa nhỏ bóc cua, bảo Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân tự ăn phần .

 

Chu Thời Huân động đũa, chỉ quan sát An An và Mặc Mặc.

 

An An ăn hết một c.o.n c.ua, sắc mặt ửng hồng, đưa tay định lấy con thứ hai, miệng còn rêu rao: "Ngon quá , ơi, đây là món thịt ngon nhất con từng ăn, ngọt thật đấy."

 

Chu Thời Huân phát hiện bất thường, đưa tay giữ lấy bàn tay nhỏ bé của An An: "An Ninh, em xem An An , dị ứng ?"

 

Thịnh An Ninh sang, thấy mí mắt An An sưng vù lên thể thấy bằng mắt thường, khuôn mặt nhỏ cũng nổi lên một lớp nốt như mề đay, cô vội vàng dậy bước tới: "An An, con thấy khó chịu ở ?"

 

Chỉ trong chốc lát, An An còn hì hì giờ phát thanh khó khăn: "Mẹ... cổ họng..."

 

Thịnh Minh Viễn đẩy ghế : "Mau, Thời Huân bế con bé, bố nổ máy xe, bệnh viện ngay."

 

Chu Thời Huân bế thốc An An lên, với Lâm Uyển Âm: "Mẹ ở nhà trông Chu Chu và Đa Đa."

 

Anh gọi Mặc Mặc: "Mặc Mặc, mau theo bố."

 

Thịnh An Ninh ngờ cơn dị ứng của An An đến nhanh như , vội vàng dắt Mặc Mặc xuống lầu.

 

Dọc theo đường , Thịnh Minh Viễn để Chu Thời Huân lái xe, ông chỉ đường, cùng Thịnh An Ninh tiến hành sơ cứu cho An An.

 

Cô bé nghẹt thở đến mức mặt mũi tím tái, thở cũng dần trở nên yếu ớt.

 

Chu Thời Huân phóng xe như bay, dùng thời gian ngắn nhất tới bệnh viện, bế An An chạy như điên phòng cấp cứu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1161-chu-thoi-huan-phat-hien-diem-bat-thuong-cua-mac-mac.html.]

Thịnh An Ninh vì sợ hãi và hoảng sợ nên căn bản thể bình tĩnh , trạng thái của An An quá đáng sợ, đợi đến khi con đưa phòng cấp cứu, chân cô mềm nhũn tựa tường mới vững.

 

Chu Thời Huân chằm chằm phòng phẫu thuật suốt một phút mới bước tới đỡ Thịnh An Ninh: "Đừng sợ, An An sẽ ."

 

Thịnh Minh Viễn thì hối hận thôi: "An An chắc chắn là dị ứng nghiêm trọng, vì phù nề cổ họng nên mới thở dốc như ."

 

Nếu nghiêm trọng hơn chút nữa gây nghẹt thở, hậu quả thật dám nghĩ tới.

 

Mặc Mặc chằm chằm phòng phẫu thuật, mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào trong hốc mắt, nắm đ.ấ.m nhỏ siết c.h.ặ.t bên .

 

Chu Thời Huân đỡ Thịnh An Ninh tới băng ghế xuống, an ủi cô: "Không , chúng đưa tới kịp thời, dị ứng nếu cấp cứu kịp thời sẽ vấn đề gì."

 

Thịnh An Ninh mở miệng, giọng khàn đặc: “ sơ suất quá, ngờ An An dị ứng hải sản. Đây là đầu tiên bọn trẻ ăn hải sản, chú ý mới đúng. , Chu Chu ?”

 

Sao quên mang cả Chu Chu theo, nếu dị ứng cũng thể kịp thời phát hiện.

 

Chu Thời Huân lắc đầu: “Em quên là Chu Chu ăn , Chu Chu chê ăn cái đó tốn sức nên một mực chỉ ăn tôm.”

 

Thịnh An Ninh dụi mắt, nén nước mắt, sang Mặc Mặc đang bên cạnh, phát hiện cơ thể Mặc Mặc đang phát run, cô vội vàng ôm Mặc Mặc lòng: “Mặc Mặc cũng sợ, chúng sợ hãi, em gái sẽ .”

 

Nước mắt Mặc Mặc rơi xuống, từ nhỏ đến lớn, Mặc Mặc ít khi , lúc vô cùng dữ dội.

 

Thịnh An Ninh cứ thế ôm Mặc Mặc cùng , nghĩ đến An An trong phòng phẫu thuật, hai thành tiếng.

 

Cũng may An An đưa đến kịp thời, trải qua cấp cứu còn nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa dọc theo đường Thịnh Minh Viễn và Thịnh An Ninh cấp cứu thiết thực, ngăn chặn bệnh tình của An An nặng thêm.

 

Thịnh An Ninh lau nước mắt, theo phòng bệnh An An.

 

Thịnh Minh Viễn cũng theo qua đó.

 

Khi Mặc Mặc qua, bỗng chốc Chu Thời Huân ấn vai giữ , đợi Thịnh An Ninh và Thịnh Minh Viễn xa, mới mở lời: “Mặc Mặc, chúng chuyện một chút.”

 

Mặc Mặc hiểu vì , theo cha phía cuối hành lang.

 

Chu Thời Huân xổm xuống, mắt thẳng mắt Mặc Mặc: “Mặc Mặc, con với cha xem, con An An ăn cua sẽ dị ứng ?”

 

Mặc Mặc lập tức lắc đầu: “Không , cha, con , con cũng là đầu tiên thấy c.o.n c.ua lớn như , con An An sẽ dị ứng.”

 

Chu Thời Huân chằm chằm mắt Mặc Mặc, đủ ba mươi giây mới mở miệng, nhưng ngữ khí trở nên nghiêm khắc: “Chu Lệ Tranh, hảo hài t.ử là sẽ dối. Lúc An An chuẩn ăn cua, con đưa tay kéo em một cái, sắc mặt căng thẳng. Lúc đó tại con căng thẳng?”

 

Mặc Mặc mím cái miệng nhỏ nhắn, trừng mắt Chu Thời Huân lời nào.

 

Chu Thời Huân tiếp tục : “Con An An khả năng sẽ dị ứng, thế nhưng chắc chắn, cho nên khi căng thẳng, con ôm tâm lý cầu may, nghĩ rằng ăn một chắc là vấn đề gì. Vì con dung túng cho An An ăn cua, lúc An An ăn cua, con luôn luôn căng thẳng em, nhưng con phát hiện em dị ứng. Bởi vì con cũng thế nào là dị ứng.”

 

Mặc Mặc "oa" một tiếng rống lên, tay nhỏ bé dụi mắt: “Con , con chỉ là sợ An An ăn cua sẽ đ.â.m tay, con An An sẽ dị ứng. Con cố ý.”

 

Chu Thời Huân đột nhiên cảm thấy ngữ khí của nặng, Mặc Mặc rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, giống như đang thẩm vấn phạm nhân .

 

Anh hạ thấp giọng xuống: “Mặc Mặc, cha con để ý An An, cha cũng để ý mỗi một các con, hy vọng các con thể khỏe mạnh trưởng thành. Nếu như con chuyện gì giải quyết , thể với cha.”

 

Mặc Mặc đến mức hụt , tiếp lời: “Con , cha, con An An sẽ dị ứng.”

 

Chu Thời Huân con trai, đột nhiên nên cái gì nữa…

 

--------------------

 

 

Loading...