Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1158: Vậy thì chúng ta hãy lớn chậm một chút

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:35:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Nam Quang cũng nghĩ nhiều về lời của Mặc Mặc, ông bé thương em gái: "Ừ, An An là con gái, thể cần cố gắng quá, nhà chúng nuôi nổi con bé mà."

 

Mặc Mặc lắc đầu: "An An lợi hại."

 

Chu Nam Quang : ", An An của chúng cũng lợi hại."

 

Mặc Mặc giải thích thêm, với ông nội cũng rõ ràng , hai cùng thăm Chu Song Lộc.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Song Lộc tuổi cao, lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, nhưng Mặc Mặc kiên nhẫn, cùng ông nội đ.á.n.h mấy ván cờ, còn cùng ông ăn cơm tối.

 

Trên đường trở về, Mặc Mặc hiếm khi tò mò hỏi: "Ông nội, tại đón ông cố về nhà ở ạ?"

 

Chu Nam Quang giải thích: "Nơi ông cố đang ở hiện tại bác sĩ chăm sóc sức khỏe túc trực hai mươi bốn giờ, bình thường còn thư ký sinh hoạt chăm sóc, sẽ kỹ lưỡng hơn chúng nhiều. Hơn nữa, ông cố cũng thích bên thanh tĩnh hơn một chút."

 

Ông cụ tuy cũng thích trẻ con, nhưng lúc bọn trẻ náo, ông vẫn cảm thấy ồn ào.

 

...

 

Kỳ nghỉ thăm của Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân khá dài, cô quyết định cùng Chu Thời Huân đưa ba đứa nhỏ Thượng Hải thăm bố .

 

An An sắp Thượng Hải thăm bà ngoại và ông ngoại, liền đuổi theo Thịnh An Ninh hỏi: "Mẹ ơi, ơi, đột nhiên thăm bà ngoại ạ? Có cũng sẽ gặp út ?"

 

Thịnh An Ninh gật đầu: " , con và út cũng mấy năm gặp ."

 

Năm về ăn Tết, vì thời gian gấp gáp nên cũng thể gặp mặt Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm, tính hơn ba năm gặp.

 

An An chút vui sướng: "Thật ngay hôm nay quá."

 

Thịnh An Ninh : "Đây chính là nguyên nhân báo cho con đấy, chỉ sợ cái con bé một ngày cũng đợi nổi, cho nên hôm nay mới cho con, ngày mai chúng xuất phát."

 

An An vui vẻ ôm lấy cánh tay Chu Thời Huân: "Bố ơi, Thượng Hải, bố thể bảo đừng quản chuyện con ăn kẹo ? Con thật vất vả mới gặp bà ngoại một , bà ngoại cho kẹo, con thể ăn ."

 

Chu Thời Huân cưng chiều cô bé: "Chuyện đó e là , cho con ăn kẹo là vì răng của con , hiện tại răng hàm còn lỗ sâu ."

 

An An phồng má: "Vậy thì con đành nhịn ."

 

Kỳ thật trong lòng cô bé rõ ràng, cho dù bố đồng ý thì Mặc Mặc cũng sẽ đồng ý .

 

Anh Mặc Mặc còn nghiêm khắc hơn bố nhiều.

 

Bố thỉnh thoảng còn lén cho cô bé ăn kẹo, chứ Mặc Mặc thì một chút cũng cho, mỗi cô bé ăn vụng đều Mặc Mặc phát hiện.

 

...

 

Trước khi Thượng Hải, Chu Nam Quang còn gọi Chu Thời Huân thư phòng chuyện.

 

Chu Nam Quang cân nhắc một chút : "Con Thượng Hải vẫn nên cẩn thận một chút. Đề phòng những kẻ tâm địa lấy con văn."

 

Chu Thời Huân gật đầu: "Con , con sẽ để bọn họ cơ hội."

 

Chu Nam Quang im lặng một lát: "Những năm qua, con nhiều cơ hội điều về kinh thành, nhưng đều tố cáo vì mối quan hệ giữa con và Thịnh Thừa An. Bố Thịnh Thừa An trong sạch, nhưng ai tra việc từng lịch sử liên quan đến xã hội đen, mà con khi thực hiện nhiệm vụ ở cảng thành từng tiếp xúc với . Chỉ bấy nhiêu thôi, nếu cấp đè xuống thì bắt đầu điều tra con từ lâu . cũng chính vì những điều mà con thể điều về kinh thành."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1158-vay-thi-chung-ta-hay-lon-cham-mot-chut.html.]

Chu Thời Huân để ý: "Cây ngay sợ c.h.ế.t , con để ý những thứ ."

 

Chu Nam Quang lắc đầu: "Con để ý, còn An Ninh thì ? Lần gửi con về, con bé vẫn tiếp tục ở bệnh viện căn cứ, là để bầu bạn với con, nhưng cũng là cùng con chứng minh sự trong sạch. Tâm tư An Ninh tinh tế lắm đấy."

 

Chu Thời Huân cảm thấy : "Con với An Ninh , những cần điều hơn. Hơn nữa, công việc bên đó con quen thuộc hơn, mới đến sẽ mất nhiều thời gian để thích nghi."

 

Chu Nam Quang thở dài: "Con nghĩ An Ninh thật sự tin ? Thôi, chuyện nữa, cho dù là vì để gia đình các con đoàn tụ, con cũng cẩn thận một chút, tranh thủ trong hai năm tới điều về đây."

 

Ông bổ sung thêm một câu: “Ba đứa nhỏ, vẫn là nên bố ở bên cạnh thì hơn. Còn Mặc Mặc, các con giáo d.ụ.c thằng bé thế nào ? Một đứa trẻ bé tí như thế, đem bộ trách nhiệm chăm sóc em trai em gái gánh vác vai, nó mới mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Chu Chu và An An cũng bằng tuổi nó. Nếu giáo d.ụ.c, các con cũng giáo d.ụ.c Chu Chu và An An, học tập trai, sớm tự lập một chút.”

 

Chu Thời Huân nhíu mày: “Không đặc biệt giáo d.ụ.c qua, cha cũng Mặc Mặc từ nhỏ hiểu chuyện.”

 

Chu Nam Quang hừ lạnh một tiếng: “Trời sinh hiểu chuyện, các con liền tùy ý mặc kệ nó ? Đứa trẻ càng hiểu chuyện thì càng dễ thiệt, cũng dễ bỏ qua. Sau các con quan tâm đến Mặc Mặc nhiều hơn một chút.”

 

Chu Thời Huân gật đầu, chuẩn ngoài, Chu Nam Quang gọi : “Nếu như Thịnh nhờ con ngóng tăm tích của Thịnh Thừa An, cha hy vọng con hãy lý trí mà từ chối. Đừng bất kỳ liên lụy nào với Thịnh Thừa An.”

 

Bước chân Chu Thời Huân tạm nghỉ một chút: “Tại ?”

 

Chu Nam Quang nhắc nhở: “Cha nghi ngờ Thịnh Thừa An chắc chắn còn sống, thế nhưng phận của trong danh sách đen bên phía chúng , nếu những năm một tại cứ c.ắ.n c.h.ặ.t con buông, chắc chắn là ở bên một ít chuyện gì đó.”

 

“Tóm , những sự việc, con vẫn là nên từ chối thì hơn.”

 

Chu Thời Huân thần sắc thản nhiên ngoài, Chu Nam Quang thở dài một , cũng Chu Thời Huân để lời của ông trong lòng . Về chuyện của Thịnh Thừa An, phía ông cũng nghĩ cách để tìm hiểu, nhưng bất kỳ tin tức nào.

 

Thế nhưng mỗi Chu Thời Huân bên đề cử, điều động trở về, liền ngăn cản.

 

Cấp tự nhiên tin, cho nên tìm Chu Thời Huân chuyện, nhưng việc Chu Thời Huân điều về kinh thành gác .

 

Chu Nam Quang thể hiểu , những thứ chẳng qua là những cuộc tranh đấu bình thường nhất quan trường. ông thể xác định Thịnh Thừa An thật sự trong sạch , cho nên thể để Chu Thời Huân mạo hiểm.

 

, Chu Thời Huân đến ngày hôm nay, hết sức dễ dàng.

 

……

 

Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân dẫn theo ba đứa nhỏ tàu hỏa Thượng Hải, dọc theo đường An An đều hết sức hưng phấn, ngừng hỏi Mặc Mặc: “Anh còn nhớ Đa Đa ? Mẹ , Đa Đa lên lớp tám .”

 

Đa Đa tuy rằng chỉ lớn hơn Mặc Mặc và Chu Chu một tuổi, nhưng nhảy lớp lên lớp tám.

 

Bởi vì chương trình học lúc đơn giản, Lâm Uyển Âm thể dễ dàng dạy bảo, cộng thêm bản Đa Đa cũng thông minh. Sau khi lên trung học, môn tiếng Anh năm nào cũng nhất trường.

 

Lâm Uyển Âm đều dự định để Đa Đa đang học lớp tám tham gia kỳ thi lên cấp ba.

 

Mặc Mặc thấy An An một khuôn mặt hưng phấn: “Nếu em khai giảng chịu khó học tập, mùa thu năm , chúng cũng thể nhảy lớp lên lớp chín.”

 

An An “a” một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Vẫn là đừng , học mệt mỏi quá, mỗi ngày nhiều bài tập như , ngón tay đều đau, em vẫn là học chậm một chút thôi, hơn nữa, trai, cảm thấy lớn vất vả ? Chúng học chậm một chút, như mới thể chậm một chút lớn lên.”

 

Chu Chu một khuôn mặt đồng tình: “Em mới cần, em mau ch.óng lớn lên, như thì .”

 

Mặc Mặc thèm để ý Chu Chu, An An, nghiêm túc gật đầu: “Vậy thì chậm một chút lớn lên.”

 

--------------------

 

 

Loading...