Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1155: Chăm sóc em gái là trách nhiệm
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:35:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh nghĩ đến những "chiến tích" của Hanh Hanh ở nhà trẻ, nhịn mà bật .
Bị Chu Triều Dương ngắt lời như , cũng quên mất việc tiếp tục suy nghĩ xem ba đứa nhỏ nên học ở .
Đợi đến khi ba bạn nhỏ học về, Thịnh An Ninh mới bàn bạc với các con về việc sẽ học trung học cơ sở ở .
Mặc Mặc bình thản: "Mẹ ơi, học ở đây cũng ạ."
Thịnh An Ninh bèn phân tích cho Mặc Mặc hiểu: "Thi đại học khó, giống như hàng quân vạn mã cùng qua một cây cầu độc mộc . Hơn nữa chỉ tiêu tuyển sinh của Kinh Thị ở bên ít. Con thì lẽ vấn đề gì, nhưng còn An An thì ? Nếu An An thi đỗ đại học ở Kinh Thị, cũng con bé đến thành phố khác một ."
Chu Chu thì tỏ vẻ cũng : "Em gái thì chúng con cũng sẽ thi đại học ở đó, như sẽ ai dám bắt nạt An An nữa."
Thịnh An Ninh lắc đầu: "Như giống , nghiệp từ một trường đại học thì cuộc đời sẽ khác hẳn."
Đợi đến khi Chu Chu và Mặc Mặc tham gia kỳ thi đại học, chế độ vẫn cải cách, địa vị của sinh viên đại học vẫn còn cao.
Chu Chu gãi đầu Mặc Mặc. Tuy rằng thường xuyên phục Mặc Mặc, nhưng mỗi khi gặp chuyện, buộc thừa nhận rằng Mặc Mặc hơn .
Mặc Mặc suy nghĩ một chút: "Mẹ ơi, chúng con về Kinh Thị, ở đây bầu bạn với bố. Con sẽ chăm sóc cho Chu Chu và An An, hơn nữa ở nhà còn ông nội, Nhị Thúc, thím Hai và cô của cha nữa."
Thịnh An Ninh thở dài một tiếng: "Mẹ nỡ xa các con."
Mặc Mặc giống như một lớn thu nhỏ: "Mẹ ơi, ạ, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè chúng con thể về thăm và bố mà, sẽ lâu . Hơn nữa chúng con sẽ học tập thật ở Kinh Thị, cả ba chúng con đều sẽ ở Kinh Thị học đại học."
Thịnh An Ninh đôi mắt nhỏ kiên nghị của Mặc Mặc, đột nhiên hạ quyết tâm: "Được, đợi các con nghỉ hè, sẽ xin đơn vị nghỉ phép để đưa các con về học."
Chu Chu ý kiến gì, còn An An thì chỉ cần theo hai trai, ở cũng .
Đợi Chu Thời Huân trở về, Thịnh An Ninh cho suy nghĩ của . Chu Thời Huân ý kiến, chỉ cảm thấy áy náy mà ôm lấy cô: "Việc điều chuyển công tác về Kinh Thị chắc hoãn một thời gian nữa, bên hiện tại thể thiếu ."
Thịnh An Ninh Chu Thời Huân là trách nhiệm cao. Những năm qua nhiều cơ hội để điều về Kinh Thị, nhưng đều vì trách nhiệm mà .
Hàng xóm xung quanh đổi hết lớp đến lớp khác, ngay cả Tống Tu Ngôn và Chung Viện cũng điều về Kinh Thị từ năm ngoái, đưa con gái cùng trở về .
Thịnh An Ninh ôm đáp , vỗ vỗ lên lưng : " hiểu mà, là tính cách gì còn , hơn nữa ủng hộ ."
Chu Thời Huân càng thêm cảm động, ôm c.h.ặ.t lấy Thịnh An Ninh: "Để em chịu khổ ở thế giới , là do đủ ."
Thịnh An Ninh lên: "Hôm nay cảm tính thế? , chúng thể ở bên là vui . Hơn nữa, cuộc sống bây giờ lắm ."
Điều duy nhất khiến cô thấy tiếc nuối là , trong hai năm qua, trai mất liên lạc với họ.
Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm tìm cách đến Cảng Thành một nhưng tìm thấy .
Mà phận của Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân, nếu vì lý do cá nhân mà nhập cảnh Cảng Thành thì căn bản phê duyệt.
Cho nên mỗi nghĩ đến, trong lòng thấy mất mát, khó chịu, thậm chí dám nghĩ sâu thêm.
...
Chu Thời Huân Thịnh An Ninh đang nút thắt trong lòng, cũng khuyên nhủ cô: " sẽ thử liên lạc với đồng nghiệp ở Cảng Thành xem thể tìm Thịnh Thừa An ."
Thịnh An Ninh lắc đầu: "Thôi đừng tìm nữa, khi nào nên về thì chắc chắn sẽ về thôi."
Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm tuy gì, nhưng trong lòng đều chuẩn cho tình huống nhất.
...
Kỳ nghỉ hè, Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân dùng một tháng nghỉ phép thăm để đưa ba đứa trẻ về Kinh Thị.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1155-cham-soc-em-gai-la-trach-nhiem.html.]
Trên đường , An An còn tự tin với bố và : "Mặc ca ca đưa chúng con về là , ba chúng con thể tự tàu hỏa về ."
Thịnh An Ninh hừ một tiếng: "Mẹ chỉ sợ con lạc thôi, Mặc ca ca và Chu Chu ca đều thể tìm đường về nhà, còn con thì ?"
An An gật đầu: "Con cũng thể mà, con lợi hại lắm đó."
Mặc Mặc cũng bảo vệ An An: "An An cũng lợi hại mà, bình thường đ.á.n.h An An ."
Mấy năm nay, Chu Thời Huân chỉ cần rảnh là sẽ dạy cho ba đứa nhỏ những kỹ thuật phòng thực dụng, chính là tán thủ.
Mà bình thường, Mặc Mặc ở nhà giám sát hai em luyện tập, cho nên đừng thấy An An ngọt ngào như một nắm bột nhỏ, thực cô bé dễ chọc .
An An chút kiêu ngạo hất cằm: " , con lợi hại đó."
Thịnh An Ninh nhịn dặn dò An An: "Vậy con ở trường tùy tiện bắt nạt bạn học nhé, cho dù bạn học bắt nạt con, lúc con đ.á.n.h trả cũng nương tay một chút."
An An cho là đúng: "Thắng vua thua giặc, chọc con thì gánh chịu hậu quả ."
Mặc Mặc ở một bên vội vàng : "Mẹ, yên tâm, đến lúc đó con sẽ học cùng lớp với An An để trông chừng em . Nhất định sẽ để khác bắt nạt em, cũng để em gây chuyện."
Thịnh An Ninh im lặng một chút: "Mẹ thầy giáo của các con , thành tích của con thì đề lớp chín đều thành vấn đề, con từng nghĩ tới việc lúc lên trung học sẽ nhảy lớp, hoặc lớp chín là tham gia thi đại học luôn ?"
Mặc Mặc lắc đầu: "Không cần ạ, con cùng học với Chu Chu và An An là , như chúng con thể chăm sóc lẫn ."
Nói là chăm sóc lẫn , kỳ thật đều là Mặc Mặc đang chăm sóc Chu Chu và An An.
Thịnh An Ninh trong lòng càng nỡ: "Mặc Mặc, nếu con lý tưởng của riêng , con thể thành lý tưởng của , em trai em gái là trách nhiệm của con. Các em là trách nhiệm của bố ."
Mặc Mặc lắc đầu, kiên định: "Không cần ạ, con thích cuộc sống hiện tại."
Chu Chu nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Con cũng nhảy lớp, con cũng cần Mặc Mặc chăm sóc, tự con cũng thể ."
Thịnh An Ninh vỗ Chu Chu một cái: "Cái đồ cẩu thả nhà con, nếu Mặc Mặc nhắc nhở các con, thi con còn chẳng mang theo b.út chì, mỗi ngày b.út máy cũng chẳng bơm mực. Cho nên, con cảm ơn trai."
Chu Chu thừa nhận cũng , trong lòng phục, dứt khoát đầu ngoài cửa sổ.
Thịnh An Ninh liếc Chu Chu, với Mặc Mặc: "Nếu Chu Chu mà bắt nạt con, hoặc là giảng đạo lý, con cứ đ.á.n.h nó, cần khách khí. Mẹ nghĩ con chắc chắn đ.á.n.h thắng nó, chỉ là mỗi đều nương tay thôi."
Chu Chu kinh ngạc đầu : "Mẹ, cái gì cơ?"
Thịnh An Ninh gật đầu: "Chính là ý đó, các con nếu lời, Mặc Mặc thể thu phục các con."
An An lập tức giơ tay: "Con lời, con lời trai nhất."
Chu Chu tuy rằng phục, thế nhưng thể lời .
Ngồi tàu ba bốn ngày, cuối cùng cũng tới Kinh Thị.
Chu Luyến Thành sáng sớm chờ ở ga tàu hỏa, thấy gia đình Thịnh An Ninh, vội vàng đón lấy: "Đã hơn một năm gặp, Mặc Mặc và Chu Chu đều cao thế ."
Mặc Mặc và Chu Chu mười tuổi rưỡi cao vượt xa bạn bè cùng lứa, cao hơn một thước sáu.
Chỉ An An là cao một thước bốn mươi lăm, còn chút mũm mĩm, là một nắm bột nhỏ trắng trắng mềm mềm.
An An nhào tới ôm lấy Chu Luyến Thành: "Chào Nhị Thúc, cháu nhớ chú và thím, còn cả em gái Đường Đường nữa."
Chu Luyến Thành dỗ dành đến mức vui vẻ lớn: "Vậy thì mau về nhà thôi, thím và em gái Đường Đường đang ở nhà đợi cháu đấy."
--------------------