Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1149: Em thật sự rất nhớ anh rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:35:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sự đổi của Chu Bắc Khuynh vẫn khá lớn, vóc dáng mảnh mai thon dài, mặc một chiếc áo bành tô bằng da chồn vằn, tóc uốn gợn sóng, lẽ cuộc sống trôi qua tệ, trong mắt trái thấy chút phong sương nào.

 

Thế An Ninh và Mộ Tiểu Vãn đều định chào hỏi Chu Bắc Khuynh, chỉ là trong lòng chút kinh ngạc, Chu Bắc Khuynh tỉnh Tân , cách ăn mặc , ngược giống như từ phía nam trở về.

 

Chu Bắc Khuynh cũng thấy bọn họ, sửng sốt một chút, xoay , cũng ý định chào hỏi Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn.

 

Lúc bọn nhỏ trượt băng, Thịnh An Ninh vẫn đầu liếc mắt hai cái, Chu Bắc Khuynh đang dẫn theo một đứa nhỏ sáu bảy tuổi, ở quầy hàng bên hồ mua kẹo đường cho đứa bé.

 

Tuổi của đứa nhỏ , hình như lớn hơn tuổi con của Chu Bắc Khuynh một chút.

 

Thịnh An Ninh chỉ tò mò một chút, đầu , An An đang chạy như một con điên nhỏ mặt băng.

 

Không từ lúc nào, bé bên cạnh Chu Bắc Khuynh tới mặt bọn An An, tay cầm một cây kẹo đường, đưa tới mặt An An: "Em ăn kẹo đường ?"

 

An An bập bập cái miệng nhỏ nhắn, là ăn, thế nhưng cho con bé ăn quá nhiều đồ ngọt, con bé bé lạ mặt, kiên định lắc đầu: "Không ăn."

 

Cậu bé vẫn kiên trì, đưa kẹo đường tới phía một chút: "Anh mời em ăn, chúng sẽ là bạn bè."

 

Chu Chu đột nhiên xông qua, đẩy : "Cậu mau , chúng bạn với ."

 

Có lẽ do lực của Chu Chu quá lớn, cũng thể do mặt băng quá trơn, bé bỗng chốc vững, trực tiếp đặt m.ô.n.g đất, kẹo đường trong tay cũng rơi vỡ nát bét.

 

Thịnh An Ninh vốn định xem An An đòi đồ của lạ , ngờ Chu Chu sẽ đột nhiên xông .

 

Sau khi bé ngã xuống, kẹo đường vỡ thì "oa" một tiếng lên, đầu Chu Bắc Khuynh ở cách đó xa, gọi , liên tục.

 

Thịnh An Ninh càng ngoài ý hơn, ngờ gọi Chu Bắc Khuynh là , cô tiến lên hai bước, chuẩn xem Chu Bắc Khuynh giải quyết thế nào.

 

An An thấy , chớp chớp mắt, đột nhiên bắt đầu giáo huấn: "Kẹo đường của là do tự rơi, tại chúng nha, hơn nữa kẹo của , tại cứ nhất định đưa cho ? Không nhận đồ của lạ, với ? Thế thì cũng đưa đồ cho lạ chứ."

 

Vừa , con bé cẩn thận kéo Chu Chu, giấu Chu Chu lưng, động tác nhỏ khiến Thịnh An Ninh .

 

điều cũng cho thấy tình cảm em bọn họ vẫn , lúc mấu chốt bảo vệ đối phương.

 

Chu Bắc Khuynh tới với vẻ mặt cảm xúc, kéo bé dậy: "Vỡ thì vỡ , cái gì? Mẹ mua cho con cái khác là ."

 

Sau đó cô dắt đứa nhỏ rời , căn bản cũng liếc bọn Thịnh An Ninh lấy một cái, càng một câu nào.

 

Lần , khi Chu Bắc Khuynh mua kẹo đường cho đứa nhỏ xong thì nữa.

 

Thịnh An Ninh Chu Bắc Khuynh dắt đứa nhỏ xa, chút kỳ quái: "Cậu xem cô mất trí nhớ nhận chúng ? Hay là cố ý?"

 

Mộ Tiểu Vãn nhún vai: " thấy chính là cố ý, cô nhận thì tại để đứa bé tiếp cận An An, cả sân nhiều trẻ con như , tìm những khác."

 

Thịnh An Ninh nhướng mày: "Có lý."

 

vỗ vỗ cái đầu nhỏ của An An: "Có con ăn kẹo của trai lạ mặt ?"

 

An An lập tức lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Mẹ ơi, con đúng là ăn kẹo, cái kẹo đường vẻ ngon, nhưng con sẽ lấy . Con mới bán ."

 

Chơi ở công viên một hồi, cũng thấy Chu Bắc Khuynh nữa.

 

Mộ Tiểu Vãn giữa đường về một chuyến, chạy về cho Đường Đường b.ú sữa, mới tìm Thịnh An Ninh cùng mua quần áo cho bọn nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1149-em-that-su-rat-nho-anh-roi.html.]

Trên đường mua quần áo về, Thịnh An Ninh do dự một chút: "Về nhà nên với bố một tiếng là gặp Chu Bắc Khuynh nhỉ?"

 

Mộ Tiểu Vãn cảm giác gì nhiều: “Nói cũng , hai năm nay cũng bố nhắc đến Chu Bắc Khuynh, chắc là còn để ý nữa . Dù nếu do những chuyện cô gây , cũng sẽ tức c.h.ế.t.”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cho dù vẫn còn giận, nhưng cũng sẽ quan tâm, dù cũng là con của .”

 

Mộ Tiểu Vãn nhún vai: “Vậy thì một chút.”

 

Lúc ăn cơm tối, đợi Thịnh An Ninh , Chu Nam Quang mở lời : “Hôm nay, Bắc Khuynh đến trung tâm hoạt động tìm , đồng ý cho nó về nhà.”

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc, ngờ Chu Bắc Khuynh tìm Chu Nam Quang.

 

Chu Hồng Vân cũng kinh ngạc: “Bắc Khuynh tìm ? Hiện tại nó đang ở ? Tìm về nhà ?”

 

Chu Nam Quang chậm rãi gật đầu, những thứ khác đều gì thêm.

 

Vào khoảnh khắc thấy Chu Bắc Khuynh, trái tim luôn lo lắng của Chu Nam Quang buông xuống. Cái khổ ở tỉnh Tân cô chịu nổi, tự lén lút bỏ chạy, rốt cuộc chẳng còn tin tức gì.

 

Chu Nam Quang hiện tại vẫn còn sống , cũng coi như an tâm .

 

Tuy rằng đứa con nhiều chuyện sai trái, nhưng dù cũng là con của , Chu Nam Quang vẫn hy vọng cô thể sống .

 

Chu Hồng Vân thở dài một tiếng: “Tạo nghiệt mà, đứa nhỏ đang lành, bỗng chốc như ma ám chứ.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Bà cũng coi như là Chu Bắc Khuynh lớn lên, Chu Bắc Khuynh lúc còn nhỏ nhu thuận lời, văn văn tĩnh tĩnh, hiểu chuyện.

 

Sao khi lớn lên, tính cách trở nên ích kỷ quai sảo, cuối cùng tự hủy hoại cả đời của như ?

 

Chu Nam Quang im lặng một hồi lâu: “Hôm nay nó đến là về thăm một chút, từ chối, bảo nó hãy sống đời , chuyện trong nhà cần nó quan tâm.”

 

Lúc đó, khi ông xong câu , Chu Bắc Khuynh quỳ mặt đất cầu xin Chu Nam Quang tha thứ.

 

Nói rằng cô sai , nếu tại cô , qua đời.

 

Thịnh An Ninh lên tiếng, cô trong lòng Chu Nam Quang thật dễ chịu, lúc gì cũng thích hợp.

 

Chu Hồng Vân khỏi xuýt xoa thở dài, : “Đứa nhỏ thật là...”

 

Muốn gì đó, nhưng cũng phát hiện nên cái gì.

 

Chu Nam Quang vì chuyện mà cả đêm ngủ bao nhiêu, buổi sáng đưa bọn nhỏ học xong, ông đội đại tuyết về phía mộ địa của Chung Văn Thanh.

 

Trước mộ của Chung Văn Thanh đặt một xấp đồ cúng, còn một bó hoa cúc bằng nhựa, hương trong bát hương vẫn còn đang cháy.

 

Chu Nam Quang tới phủi phủi tuyết mộ bia, thụp xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cái tên bia đá, khàn giọng lẩm bẩm: “Bắc Khuynh đến , nó sống chắc cũng coi như là , bà ở bên cần lo lắng, nó chắc là thể sống cuộc sống của nó. An An thi một trăm điểm, con bé tuy lười nhưng thông minh, chút giống Triều Dương lúc còn nhỏ. Đường Đường cũng khỏe mạnh, hôm qua cân thử mười sáu cân .”

 

“Bọn nhỏ đều , cũng , chỉ là một thời gian chuyện với bà . Mỗi tới chỉ cho bà An Ninh đưa con về , Đường Đường tròn trăm ngày . Chứ từng với bà lời trong lòng.”

 

“Văn Thanh, bà ở bên đợi một chút, thấy bọn nhỏ đều , cũng an tâm , an tâm thể tìm bà ...”

 

“Văn Thanh, thật sự nhớ bà.”

 

--------------------

 

 

Loading...