Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1141: Anh hùng lạc mốt
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:35:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Ngọc Đường kiên quyết rời , Thịnh An Ninh thế nào cũng tác dụng.
Trình Minh Trung cũng giữ Thịnh Ngọc Đường, tiễn ông tận cửa lớn, nắm lấy tay ông: "Đã bao nhiêu năm trôi qua , những chuyện chú học cách buông bỏ để sống cho ."
Thịnh Ngọc Đường khổ: "Anh, nếu còn trách nhiệm vai, sống thế thật chẳng còn ý nghĩa gì. Cảm ơn chăm sóc cho An Ninh."
Trình Minh Trung thở dài: "An Ninh hiểu chuyện, chú nên gỡ bỏ nút thắt trong lòng, chung sống với con bé."
Cho đến khi Thịnh Ngọc Đường rời , Trình Minh Trung cũng ông lọt tai những lời .
Trong nhà, Chu Nam Quang cũng đang cảm thán với Thịnh An Ninh: "Họ dễ dàng , nhiều thể còn sống nhưng rốt cuộc cũng liên lạc với nhà, mà trong nhà đến c.h.ế.t cũng đó rốt cuộc . Bố cháu thể trở về là chuyện vận may ."
Chu Song Lộc cũng đ.á.n.h giá cao về Thịnh Ngọc Đường: "Làm nghề của họ, cửu t.ử nhất sinh, cho dù sống sót trở về cũng sống cuộc đời của bình thường, biểu dương, thăng chức. Có còn thể dùng phận cũ. Cái giá họ trả lớn, đó là một đám giỏi."
Chu Hồng Vân hỏi kỹ, nhưng vẫn tò mò: " là bố của An Ninh thật , dáng vẻ vẫn còn khá lắm, chỉ tiếc là bỏng mất khuôn mặt."
Thịnh An Ninh im lặng, lòng cô chút rối loạn. Cô thuộc về cơ thể , nên tính là con gái thực sự của Thịnh Ngọc Đường và Trình Thu Vận.
trong tình cảm tiềm thức, cô xót xa cho Thịnh Ngọc Đường và Trình Thu Vận.
Một đôi tình nhân , cuối cùng chẳng những thể bên mà còn âm dương cách biệt.
Vương Đạt đây còn khá thành kiến với Thịnh Ngọc Đường, lúc cũng im lặng. Nếu hôm nay là tiệc đầy tháng của Đường Đường, bà kìm nước mắt.
Cuối cùng về đến nhà, bà vẫn nhịn mà lau nước mắt: "Thịnh Ngọc Đường và em gái ông thật sự là quá t.h.ả.m. nhớ ngày Thịnh Ngọc Đường trông oai phong lắm, biến thành thế , cả đều đại biến dạng ."
Trình Minh Trung cũng cảm thán: "Không ngờ, chú trở nên nhu nhược như ."
...
Thịnh An Ninh nghĩ cả đêm, Chu Thời Huân ở bên giúp cô đưa chủ ý, cô quyết định tuân theo nội tâm. Dù thế nào nữa, cơ thể cô đang ở hiện tại là do Thịnh Ngọc Đường và Trình Thu Vận ban cho, cũng coi như là cha cô, cô thể bỏ mặc quản.
Sáng sớm ngày hôm , vốn là ngày nghỉ, Thịnh An Ninh tìm Trình Minh Trung , nhờ bác giúp tìm nơi Thịnh Ngọc Đường đang ở.
Nguyên lai Thịnh Ngọc Đường và Hồ Lệ Mẫn dẫn theo con của Hồ Lệ Mẫn đến thành phố Kinh xem bệnh, hai ngụ ở trong nhà khách ngay cạnh bệnh viện.
Hơn nữa ngay tại bệnh viện nơi Thịnh An Ninh việc.
Thịnh An Ninh ngờ Thịnh Ngọc Đường và họ ở gần đến thế.
Với tâm trạng phức tạp, cô tới nhà khách nơi Thịnh Ngọc Đường ở. Môi trường ở đây kém, bên trong đa là đến xem bệnh, hơn nữa gần đó còn chợ đen bán m.á.u, nên điều kiện ở đây bẩn thỉu, lộn xộn.
Thịnh An Ninh tìm lên tầng hai, liền thấy Thịnh Ngọc Đường đang xổm ở cửa, gặm bánh màn thầu, một tay cầm xấp liệu đang xem.
Mắt cô cay sè, nhẹ bước tới.
Có bóng tối che khuất ánh sáng, Thịnh Ngọc Đường lúc mới chậm rãi ngẩng đầu. Khi thấy là Thịnh An Ninh, ông vội vàng hoảng hốt bật dậy, cả càng thêm cục mịch, lúng túng: "An Ninh, con tới đây? Sao con đến chỗ ?"
Thịnh An Ninh thấy nghẹn lòng: "Sao bố ở đây? Có chuyện gì xảy ?"
Thịnh Ngọc Đường rõ ràng để Thịnh An Ninh : "Chúng ngoài , chỗ loạn lắm, con nên đến đây."
Vừa ông vội vàng dẫn Thịnh An Ninh xuống lầu.
Thịnh An Ninh cũng đây chỗ để chuyện, liền theo Thịnh Ngọc Đường xuống lầu, đến một tiệm mì bên cạnh. Lúc cũng giờ ăn nên mấy ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1141-anh-hung-lac-mot.html.]
Thịnh An Ninh nghĩ đến dáng vẻ ăn màn thầu lúc nãy của Thịnh Ngọc Đường, bèn gọi hai bát mì trộn tương, đẩy một bát đến mặt ông: "Sáng nay con ăn gì, bác ăn cùng con ."
Thịnh Ngọc Đường hiểu tâm tư của Thịnh An Ninh, lắc đầu: "Không cần , bác ăn ."
Thịnh An Ninh cũng động đũa: "Đứa nhỏ của dì Lệ Mẫn đó bệnh gì bác?"
Thịnh Ngọc Đường bình tĩnh: "Ung thư m.á.u."
Thịnh An Ninh hít sâu một : "Hiện tại tình hình thế nào ạ? Đã kiểm tra kỹ ?"
Thịnh Ngọc Đường lắc đầu: "Vẫn đang kiểm tra."
Thịnh An Ninh suy nghĩ một chút: "Có đang thiếu tiền ? Tiền bác cho con vẫn dùng đến, ngày mai con mang hết qua cho bác, đổi sang nhà khách nào hơn một chút mà ở."
Thịnh Ngọc Đường từ chối: "Không cần, chuyện tiền bạc bác cách."
Thịnh An Ninh vẫn thông suốt: "Sau bác phân công về đơn vị nào?"
Nhìn dáng vẻ của Thịnh Ngọc Đường, hình như ông đang đắc chí, sống khá suy sụp. Với như ông khi trở về, chẳng nên phân một đơn vị ? Cho dù thì cũng đến nỗi tệ .
Thịnh Ngọc Đường để ý: "Vì một chuyện nên đơn vị hiện tại nhàn rỗi."
Thịnh An Ninh hiểu, nhàn rỗi đồng nghĩa với việc trọng dụng, trọng dụng thì sẽ nhiều tiền. Tiền lương hiện nay vẫn thấp, nếu là chi tiêu hằng ngày thì đủ, nhưng trong nhà mà bệnh thì là chuyện khác.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh Ngọc Đường sợ Thịnh An Ninh giúp , vội vàng thêm: "Tiền của chúng bác đủ mà, con cần lo lắng. Ở đây cho thuận tiện thôi, thứ khác đều . Kiểm tra xong là chúng bác về ngay."
Thịnh An Ninh vẫn yên tâm: "Con xem đứa bé một chút."
Thịnh Ngọc Đường cũng từ chối, sự kiên trì của Thịnh An Ninh, ông ăn hết bát mì dẫn cô cùng đến khu nội trú của bệnh viện để thăm Hồ Lệ Mẫn và con trai bà .
Cậu bé mười tuổi gầy nhỏ, nhưng trông xinh trai, trắng trẻo sạch sẽ.
Thịnh An Ninh thể khẳng định, đây đúng là con của Thịnh Ngọc Đường, vì bé giống Hồ Lệ Mẫn, cũng chẳng nét nào giống Thịnh Ngọc Đường cả, chắc là giống cha ruột của .
Thịnh Ngọc Đường bình tĩnh giới thiệu với Thịnh An Ninh: "Đây là dì Lệ Mẫn của con, đây là Thông Thông. Thông Thông, đây là chị."
Thông Thông khá hoạt bát: "Em chào chị, chị chính là con gái của ba ạ? Chị xinh thật đấy."
Thịnh An Ninh ngạc nhiên: "Em chị ?"
Thông Thông chút ngượng ngùng gãi gãi cái đầu trọc: "Ba kể cho em đấy ạ, ba bảo ba một con gái xinh và ưu tú."
Hồ Lệ Mẫn cũng nhiệt tình: "Cháu đến , mau . Anh Thịnh cũng thật là, đưa cháu đến đây."
Thái độ khác hẳn với ngày hôm qua, cứ như quên sạch chuyện cũ .
Thịnh An Ninh khách khí gật đầu, cúi thẳng mắt Thông Thông: "Em cũng trai, hơn nữa chị đoán em còn đặc biệt thông minh nữa."
Thông Thông chớp chớp đôi mắt to: "Chị ơi, chị ạ? Ba đều bảo em thông minh, bảo em giống ba em."
Nói xong sợ Thịnh An Ninh hiểu, bé vội vàng giải thích: "Em giống ba là ba ruột của em cơ, ông là một đại hùng. Còn ba là ba mà em thích."
Thịnh An Ninh mỉm xoa xoa cái đầu trọc nhỏ của bé: "Chị hiểu , hơn nữa chị còn là một ảo thuật gia đấy, thể biến hóa ảo thuật cho em xem, tin ?"
Thông Thông tò mò trợn tròn mắt: "Thật ạ? Ảo thuật gì thế chị?"