Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1140: Không dám gặp các con

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:35:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Hồng Vân dậy mở cửa, Chu Nam Quang cũng lên theo, vì hôm nay Chu Song Lộc cũng ở nhà, ông thầm nghĩ liệu ai đến thăm cụ nhà .

Kết quả, Chu Hồng Vân dẫn một đàn ông trung niên lạ mặt. Một bên mặt của đàn ông hủy dung do vết bỏng, nhưng bên mặt còn vẫn thể thấy vẻ tuấn, cương nghị thời trẻ.

Chưa đợi đàn ông lên tiếng, Trình Minh Trung bật dậy, thốt lên kinh ngạc: "Ngọc Đường? Thật sự là chú ?"

Thịnh Ngọc Đường đưa mắt quanh một lượt, dừng vài giây Thịnh An Ninh, thu hồi tầm mắt Trình Minh Trung, cảm xúc cũng phần kích động: "Anh cả, em về ."

Vương Đạt cũng sững sờ, ngờ cha ruột của Thịnh An Ninh đột ngột xuất hiện như thế .

Trình Minh Trung kích động bước tới, nắm c.h.ặ.t lấy tay Thịnh Ngọc Đường: "Về là , về là ."

Thịnh An Ninh chậm rãi dậy. Trước khi gặp Thịnh Ngọc Đường, cô vốn tình cảm gì, nhưng giờ phút thấy Thịnh Ngọc Đường hủy dung, đáy lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

Trình Minh Trung vội vàng giới thiệu với Chu Nam Quang và Chu Song Lộc: "Đây là em rể , Thịnh Ngọc Đường, năm xưa vì lý do công tác mà rời nhà."

Chu Nam Quang cũng hiểu đôi chút về chuyện nhà họ Trình, thế của Thịnh An Ninh nên đối với Thịnh Ngọc Đường vẫn vài phần kính trọng, ông dậy bắt tay: "Mau xuống , chuyện gì chúng xuống từ từ ."

Thịnh Ngọc Đường lướt qua bàn thức ăn phong phú bàn, đến đúng lúc, liền chút hổ thẹn: "Thật ngại quá, đến đường đột, chỉ tìm An Ninh vài câu thôi."

Vừa ông An Ninh, ánh mắt mang theo vài phần mong đợi và cẩn trọng.

Thịnh An Ninh trong lòng thấy dễ chịu chút nào, đàn ông sắt đá tại lúc chuyện mang theo vẻ dè chừng như , cô nặn một nụ : "Chúng thư phòng chuyện ạ."

Cô dẫn Thịnh Ngọc Đường thư phòng.

Ở ngoài, Trình Minh Trung vẫn hết bàng hoàng, cảm thán: "Còn sống khỏe mạnh trở về là ."

________________________________________

Đóng cửa thư phòng , Thịnh Ngọc Đường chằm chằm Thịnh An Ninh, vành mắt từ từ đỏ lên, lúc mở miệng giọng nghẹn : "An Ninh, xin con."

Thịnh An Ninh bình tĩnh đôi chút, nhưng thấy Thịnh Ngọc Đường đỏ mắt, cô cũng kìm mà lệ nhòa khóe mi: "Bác đừng lời xin , bác với cháu, cháu thể hiểu cho bác."

Thịnh Ngọc Đường khổ: " bác để mất con, bác khiến con lúc nhỏ chịu nhiều khổ cực."

Thịnh An Ninh nghĩ , nguyên chủ lúc nhỏ cũng tính là khổ: "Cháu lớn lên cùng bà ngoại, cũng vẫn ạ, chịu khổ ."

Cô mời Thịnh Ngọc Đường xuống, rót mang xuống đối diện ông.

cách , cô rõ hơn những vết sẹo mặt ông, chút dữ tợn và xí.

Thịnh Ngọc Đường thấy tầm mắt Thịnh An Ninh dừng má trái của , ông mất tự nhiên đầu , cố ý né tránh ánh của cô: "Hơi , đừng để bác con sợ."

Thịnh An Ninh lắc đầu: "Bác bây giờ sống ở Kinh thị ạ? Bác về từ lúc nào? Tại gặp cháu? Những tiền đó là bác gửi cho cháu đúng ?"

Thịnh Ngọc Đường im lặng hồi lâu: "Nếu Lệ Mẫn đến tìm con, bác sẽ xuất hiện . Bác xứng đáng một cha, mặt mũi nào mà gặp con chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1140-khong-dam-gap-cac-con.html.]

"An Ninh, cả đời bác với bộ quân phục , với quốc gia, nhưng duy chỉ với con và con là lớn nhất. Thế nên, bác dám mong con gọi bác một tiếng cha. Vì bác xứng. Bác gửi tiền cho con là vì con ba đứa nhỏ, nghĩ rằng thể giúp con giảm bớt chút gánh nặng."

Thịnh An Ninh nhíu mày: "Chuyện đó thì liên quan gì ạ? Bác nên nghĩ rằng, chúng cháu đều mong bác trở về, tin tức bác còn sống."

Thịnh Ngọc Đường im lặng một lúc: "Bác và dì Lệ Mẫn của con như con nghĩ . Cả đời bác chỉ một con là con cái, sẽ thêm đứa trẻ nào khác, và ngoài con , bác cũng sẽ yêu thêm ai nữa."

Sau đó, ông tỉ mỉ giải thích cho Thịnh An Ninh những chuyện trong những năm qua.

Khi nhiệm vụ cuối cùng kết thúc, Thịnh Ngọc Đường trúng b.o.m, một bên mặt hủy dung, cũng đầy thương tích. Lúc đó, ông Trình Thu Vận mất, càng bà còn để cho ông một đứa con gái.

Ông chỉ cảm thấy tự ti, dung mạo mất thể lụy đến Trình Thu Vận. Thế nên ông ý định trở về tìm bà, tự cho rằng nếu bà coi như ông c.h.ế.t thì thể tìm một đàn ông để chung sống qua ngày.

Hồ Lệ Mẫn chăm sóc ông, hai giả vợ chồng, vì công việc gì cả, mà là vì đứa trẻ trong bụng Hồ Lệ Mẫn cần một cha. Mà cha của đứa trẻ chính là đồng đội cùng thực hiện nhiệm vụ với Thịnh Ngọc Đường và hy sinh bao giờ trở về nữa.

Để thuận tiện, Thịnh Ngọc Đường bàn bạc với Hồ Lệ Mẫn, vì đứa trẻ mà vợ chồng giả để cho nó một mái ấm vẹn .

Chỉ là tinh thần Hồ Lệ Mẫn vấn đề, bà thường xuyên tưởng Thịnh Ngọc Đường là yêu của , thường xuyên nghĩ họ là vợ chồng thật, nhưng lúc tỉnh táo ngừng xin Thịnh Ngọc Đường.

Thịnh An Ninh ngờ chuyện là như . Cô há hốc miệng, nhất thời gì.

Thịnh Ngọc Đường cay đắng: "Sau bác tin con mất , bác thể chấp nhận , bác dám trở về, cũng dám gặp con. Sau , những năm đó vì từng mật báo nên hành động giám sát, bác càng cách nào tìm con. Hai năm nay bác mới bôn ba nhiều nơi, dò hỏi tin tức của con, con kết hôn, sống nên đến phiền."

"Năm ngoái, bác thấy đường một cô gái trạc tuổi con, dắt theo hai đứa nhỏ, quần áo rách rưới, cuộc sống túng quẫn. Bác vô thức nghĩ đến con. Không kìm lòng mà gửi tiền cho con, chỉ nghĩ giúp con chút nào chút ."

Thịnh An Ninh vẫn thể hiểu nổi: "Nếu , tại bác thể đến thăm cháu? Còn các con của cháu nữa?"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh Ngọc Đường lắc đầu: "Cái bộ dạng của bác, bác sợ con và lũ trẻ sợ hãi. Hơn nữa bác thấy ảnh của con , con giống con, bác đối mặt với con thế nào."

Nói đoạn, như nhớ chuyện gì đó, ông đưa tay che mắt, nhưng nước mắt vẫn trào qua kẽ tay.

Tim Thịnh An Ninh chợt thắt : "Sẽ , bác thể bình an trở về, đều vui mừng."

Thịnh Ngọc Đường vẫn lắc đầu: "Hôm nay bác đến là với con, dì Lệ Mẫn phiền đến con, sẽ thế nữa. Bác cũng sẽ đến Kinh thị nữa, các con cứ sống ."

Thịnh An Ninh thể hiểu nổi suy nghĩ của Thịnh Ngọc Đường: "Chỉ vì bác thấy với và cháu nên bác dám đối mặt? Bác định cứ trốn tránh như mãi ?"

Thịnh Ngọc Đường chậm rãi dậy: "Nếu tại bác, con m.a.n.g t.h.a.i con sớm như . Nếu tại bác, con cũng mất mạng. Mẹ con là một cô gái nhút nhát, nhưng vì bác mà cuối cùng đến cả mạng cũng còn."

"Bác còn mặt mũi nào mà gặp bà ?"

Thịnh An Ninh còn lên tiếng, Thịnh Ngọc Đường xua tay: "Bác đến là con hiểu lầm. Ngoài con , bác sẽ yêu thêm bất kỳ ai khác. Ngoài con , bác cũng sẽ thêm đứa con nào nữa."

 

--------------------

 

 

Loading...