Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1134: Mặc Mặc đáng thương
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:35:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Luyến Thành đỡ Mộ Tiểu Vãn trở về, thấy Thịnh An Ninh đang trong phòng bệnh bế đứa nhỏ, cũng kinh ngạc vui mừng khôn xiết.
Mộ Tiểu Vãn cũng chẳng thèm quản bụng còn đau , đẩy Chu Luyến Thành , bước nhanh về phía Thịnh An Ninh: "A a a, về từ lúc nào thế?"
Chu Luyến Thành vội vàng bước nhanh đuổi theo Mộ Tiểu Vãn, đỡ lấy cánh tay cô: "Em chậm một chút."
Lúc mới chào hỏi Thịnh An Ninh: "Chị dâu, chị về ạ."
Nói xong, liền cứng rắn đỡ Mộ Tiểu Vãn tới giường bệnh xuống.
Mộ Tiểu Vãn sốt sắng chuyện với Thịnh An Ninh, đưa tay đẩy Chu Luyến Thành: "Ai nha, gì mà yếu đuối thế, ngày xưa sinh con xong còn thể xuống ruộng cấy lúa đấy thôi, em bảo là em hiện tại , chút chuyện gì mà."
Chu Luyến Thành vẫn chịu buông tay: "Sinh con hại thể, em đừng coi là chuyện gì, cô cũng , bắt em ở cữ cho , nếu dễ mắc bệnh hậu sản."
Thịnh An Ninh bế đứa nhỏ tới bên giường: "Cậu đấy, đừng cậy thể chất mà tùy hứng nhé. Nghe lời Luyến Thành sai , vẫn nên dưỡng cho ."
Mộ Tiểu Vãn đuôi lông mày cong cong : "Dù cứ thấy là tớ chẳng thấy đau chỗ nào nữa, xem về cũng báo một tiếng, ai nha, cái kinh hỉ thật sự quá lớn , An An và Chu Chu về ?"
Thịnh An Ninh gật đầu: "Đều về cả , ở nửa năm đấy, thể ở bên thật . Cậu cũng cho bọn tớ một bất ngờ lớn đấy, cô bé mập mạp xem, đáng yêu bao nhiêu."
Trong ánh mắt Mộ Tiểu Vãn sự dịu dàng khi , : "Cực kỳ hành hạ , hành hạ tớ suốt hai ngày, lúc đó tớ nghĩ là đưa cho tớ một cây đao, tớ tự rạch bụng để lấy đứa nhỏ cho xong."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Hồng Vân ở một bên vội vàng phì phì: "Cháu đừng bậy, giờ chẳng hai con đều cả ."
Mộ Tiểu Vãn ha ha : "Thì đó chẳng qua là nghĩ thế thôi, giờ thấy con gái lớn mập mạp của là cháu thấy vui ."
Thịnh An Ninh lời chúc mừng với Chu Luyến Thành: "Lên chức bố đặc biệt vui ? Đã nghĩ tên cho con ?"
Mộ Tiểu Vãn hì hì : "Nghĩ xong , tên mụ gọi là Đường Đường, Chu Luyến Thành vì trong nhà một bé An An, nên còn cần một bé Đường Đường ngọt ngào nữa, còn đại danh, bọn em để bố đặt cho."
Thịnh An Ninh liên tục khen : "Đường Đường , cái tên thấy ngọt ngào , Đường Đường nhà chúng nhất định là một tiểu mỹ nhân ngọt ngào."
Cô bổ sung một câu: "Bố cũng về , để ông đặt đại danh cho."
Vốn dĩ ngày mai mới xuất viện nhưng lúc Mộ Tiểu Vãn yên: "Chúng mau về nhà thôi, đừng chờ đến ngày mai nữa, giờ xuất viện với ngày mai xuất viện cũng như thôi."
Chu Luyến Thành lay chuyển Mộ Tiểu Vãn, chỉ thể thủ tục xuất viện, tìm một chiếc xe đưa Mộ Tiểu Vãn về nhà.
Chu Hồng Vân bế đứa nhỏ, bảo Thịnh An Ninh đội mũ cho Mộ Tiểu Vãn thật kỹ, quần áo mặc kín mít, tất và găng tay đều đeo , để cô dính một chút gió nào.
Mộ Tiểu Vãn dở dở : "Trời nóng thế , cháu mặc thành thế chắc nóng c.h.ế.t mất. Nếu ở cữ kiểu , chẳng sẽ bốc mùi ."
Chu Hồng Vân nghiêm túc: "Thế cũng , đừng bây giờ thời tiết nóng, cũng mặc kín , các cháu giờ mới một đứa con, nếu để mắc bệnh hậu sản, tuổi là khổ lắm đấy."
Thịnh An Ninh hì hì bọc kín cho Mộ Tiểu Vãn, một nhà vui vẻ về nhà.
Chu Nam Quang thấy Đường Đường cũng thích thôi, đứa nhỏ quá bé, ông cũng nên bế thế nào, bảo đặt đứa nhỏ ghế sofa, còn ông thì xổm mặt đất .
Chu Hồng Vân ở một bên : "Anh cả, hồi An An bọn nó còn nhỏ còn bế suốt mà, giờ dám bế nữa?"
Chu Nam Quang vội vàng xua tay: "Không , cái tay cái chân non nớt thế , chẳng dám bế ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1134-mac-mac-dang-thuong.html.]
An An, Chu Chu và Mặc Mặc cũng tò mò vây thành một vòng, em gái nhỏ đang ở giữa.
An An vài chìa tay nhỏ bé sờ thử, sợ chọc đau em gái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi Thịnh An Ninh: "Mẹ ơi, An An thể bế em gái một chút ?"
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Không , em gái bây giờ còn quá nhỏ, con mà bế em sẽ ngã đấy, đợi em lớn thêm chút nữa nhé.”
An An vẫn từ bỏ ý định: “Sờ sờ, sờ sờ em gái cũng ạ?”
Mộ Tiểu Vãn lên: “Được chứ, sờ một chút .”
Thịnh An Ninh dắt tay, để An An sờ bàn tay nhỏ bé của Đường Đường, cô bé vô cùng phấn khích: “Mẹ ơi, tay em gái nhỏ quá, mềm mềm, chơi thích thật đấy. Em gái thật , ơi, buổi tối cho em gái ngủ cùng chúng con nhé.”
Chu Hồng Vân giục Mộ Tiểu Vãn giường trong phòng ngủ : “Cháu đấy, đừng góp vui nữa, đợi hết tháng ở cữ hãy chơi, tầm ngoan ngoãn đó, nhanh .”
Mộ Tiểu Vãn cưỡng chế đưa về phòng ngủ, Thịnh An Ninh thấy dáng vẻ đáng thương của cô , cũng dẫn An An cùng theo.
An An vẫn còn đang phấn khích về chuyện của em gái, mấy vui vẻ: “Bế em gái đây ạ, cho em gái đây nữa.”
Thịnh An Ninh dỗ dành: “Chúng ở đây chuyện với thím, một hồi nữa em gái.”
An An lúc mới miễn cưỡng đồng ý, tựa sát bên Thịnh An Ninh, tò mò Mộ Tiểu Vãn: “Thím ơi, em gái là thím sinh từ trong bụng ạ?”
Mộ Tiểu Vãn : “ .”
An An kinh ngạc: “Vậy thím ăn luôn em gái thế? Sau thím còn ăn luôn em gái nữa ?”
Mộ Tiểu Vãn ngừng: “Sẽ , sẽ , ai nha, An An của chúng một năm gặp, cao lên , càng xinh hơn, biến thành mỹ nữ nhỏ .”
An An sờ mặt nhỏ, hì hì, miệng vẫn khiêm tốn: “Em gái , An An thấy em gái ạ.”
Mộ Tiểu Vãn xoa đầu nhỏ của cô bé liên tục, hỏi Thịnh An Ninh: “Lần các thật sự ở nửa năm , học tập thế?”
Thịnh An Ninh vẫn rõ ràng lắm: “Ngày mai đến bệnh viện hỏi xem , cứ thần thần bí bí, cũng rõ.”
Mộ Tiểu Vãn khá kinh ngạc: “Bí mật thế cơ , bệnh viện các còn đặc công .”
Thịnh An Ninh phốc một tiếng bật : “Cậu nghĩ nhiều , e là chuyện gì, nên viện trưởng mới bảo đến.”
chỉ cần thể trở về kinh thành, dù là việc điều động tệ đến , cô cũng cam tâm tình nguyện.
An An hiểu và thím đang chuyện gì, một hồi đòi tìm em gái.
Đợi Thịnh An Ninh , Mộ Tiểu Vãn mới tò mò hỏi: “Thế lúc các , mang Mặc Mặc cùng ?”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Lúc thì qua năm mới , đến lúc đó bên cũng ấm áp, mang theo Mặc Mặc chắc là .”
Mộ Tiểu Vãn liên tục gật đầu: “ đúng , vẫn nên để Mặc Mặc theo bên cạnh các . Cái thứ nhỏ thật sự quá hiểu chuyện, cho tới bây giờ từng nhớ các , thế nhưng chập tối, Chu Luyến Thành từ bên ngoài trở về, Mặc Mặc thấy qua cửa lưới, mắt sáng rực lên, hăng hái chạy ngoài.”
“Trước đó cảm thấy gì, chỉ đó, thấy ánh mắt của Mặc Mặc, khi thấy là Chu Luyến Thành chứ bố, ánh sáng trong mắt lập tức biến mất, lúc đó thật sự đau lòng. Cho nên, bất luận thế nào, cũng nghĩ cách mang Mặc Mặc theo bên nhé.”
--------------------