Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1131: Bị tố cáo rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Triều Dương chút ngạc nhiên Lục Trường Phong: "Anh ý gì ?"
Lục Trường Phong mỉm , đưa tay nắm lấy tay Chu Triều Dương: "Những năm qua, còn nợ em một đám cưới chỉnh."
Chu Triều Dương vẫn hiểu: "Không chúng tổ chức đám cưới ở nhà ăn công đoàn ? Anh nhớ ?"
Bàn tay Lục Trường Phong nắm trong lòng bàn tay, một cảm giác tê dại truyền thẳng đến trái tim, khiến Chu Triều Dương xong nhịn mà đỏ mặt. Cô thậm chí còn nghĩ chắc chắn Lục Trường Phong quên mất việc bọn họ từng tổ chức đám cưới.
Lục Trường Phong lắc đầu: "Cái đó tính, tối hôm đó , đám cưới đó tính là chỉnh."
Đầu óc Chu Triều Dương choáng váng, lúc cũng đột nhiên phản ứng ý của Lục Trường Phong, vì đêm động phòng nên đám cưới tính là chỉnh.
Cô nhịn liếc Lục Trường Phong một cái đầy nũng nịu, một vốn luôn hào sảng như cô cũng trở nên khép nép: "Anh..."
Lục Trường Phong cưng chiều cô: "Em tưởng đều quên ? Không , chỉ quên, mà thậm chí còn nhớ một thời gian trí tuệ giảm sút, cứ đuổi theo gọi em là chị. Lúc đó em bảo vệ , cho khác bắt nạt , đều nhớ cả. Triều Dương, nợ em quá nhiều quá nhiều , bao nhiêu năm nay luôn để em đuổi theo , luôn để em đợi ."
"Anh cả em hôm đó , nếu trở về, em cũng sẽ cứ cô đơn như thế mà sống cả đời."
Chu Triều Dương đỏ mắt: "Còn chuyện gì nữa, chẳng trở về ?"
...
Sau khi uống canh gà, tinh thần Lục Trường Phong hơn nhiều, tựa đầu giường cũng chịu nghỉ ngơi.
Chu Triều Dương sợ mệt, chịu để chuyện, cứ tỉ mẩn kể cho chuyện trong nhà. Còn những chuyện xảy trong hai năm qua, cô đột nhiên nhớ tới vụ mất ảnh ở tiệm chụp ảnh: "Bức ảnh đó lấy ?"
Lục Trường Phong vốn đang ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi, lời Chu Triều Dương thì mở mắt , chút áy náy cô: "Là lấy , chỉ là đó mất ."
Chu Triều Dương đoán: "Có Tiêu Toàn Vinh lấy mất nên ông mới để Tiêu Như tiếp cận ?"
Lục Trường Phong cũng dự đoán khả năng : "Phía Tiêu Toàn Vinh, cả đời chắc là ngoài nữa. Còn con trai ông phạm tội khác ở tỉnh ngoài, nghiêm trọng, đều lôi hết, phỏng chừng là tuyên án t.ử hình."
Không chỉ nghiêm trọng mà còn bẩn thỉu, Lục Trường Phong ô uế tai Chu Triều Dương.
Cũng vì sự việc mà bộ tội ác của cha con Tiêu Toàn Vinh đều vạch trần.
Chu Triều Dương bĩu môi: "Đó là bọn họ đáng đời!"
Cô đột nhiên nhớ : "Anh về , còn cả em ? Hai cùng ngoài, chỉ về? Rốt cuộc là thế nào? Đã tìm hung thủ ?"
Lục Trường Phong thấy giọng điệu Chu Triều Dương sốt sắng: "Không , Chu Thời Huân cả, bên manh mối , sẽ sớm về thôi. Anh chỉ là đột nhiên nhớ chuyện nên mới vội vàng về gặp em, ngờ về đến nhà xảy ngoài ý ."
Lúc đó và Chu Thời Huân ở trong núi, phối hợp với công an bắt giữ phần t.ử tội phạm.
Bởi vì bọn họ nghi ngờ đây chỉ đơn thuần là một vụ án hình sự, mà còn thể liên quan đến quốc tế, mưu toan lấy trộm một dữ liệu của căn cứ.
Khi hai ở trong núi, Chu Thời Huân như là thiện tâm bộc phát, kể cho Lục Trường Phong về quá khứ của và Chu Triều Dương. Bao gồm cả việc Chu Triều Dương vì mà bất kể là ở trong quân đội trong công việc hiện tại đều chịu khổ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1131-bi-to-cao-roi.html.]
Cũng về việc Lục Trường Phong một thời gian trí năng thấp, nhận ai, chỉ chịu nhận Chu Triều Dương, cứ đuổi theo Chu Triều Dương gọi chị, mỗi ngày chỉ bám lấy Chu Triều Dương, những khác đều theo.
Lục Trường Phong tin, nhưng Chu Thời Huân như thật, mang một khuôn mặt ghét bỏ : "Cái não của , hở một tí là dùng , hở một tí là quên mất quan trọng, thấy Triều Dương nhất là đừng theo nữa."
Lục Trường Phong thể tưởng tượng nổi dáng vẻ đuổi theo Triều Dương gọi chị sẽ như thế nào.
Buổi tối, khi phát hiện tình hình, Lục Trường Phong vốn định , nhưng lúc xuất phát cơn đau đầu tái phát, Chu Thời Huân yên tâm nên kiên quyết bắt ở nghỉ ngơi.
Lục Trường Phong còn kiên trì, nhưng cơn đau đầu khiến vã mồ hôi lạnh, cũng vững, cuối cùng hôn hôn trầm trầm . Anh mơ một giấc mơ dài, trong mơ, những chuyện mà Chu Thời Huân đều xảy .
Anh còn nhớ rõ mồn một, Chu Triều Dương trong mơ càng phóng khoáng, càng rạng rỡ hơn, khi chuyện đôi mày bay bổng, khắp toát lên vẻ tự tin, lúc lên càng giống như ánh mặt trời ấm áp, khiến tự chủ mà gần.
Sau khi Lục Trường Phong tỉnh , chút đợi nữa mà về tìm Chu Triều Dương.
Chu Triều Dương Lục Trường Phong xong thì nhíu mày: "Anh như thế cũng quá nguy hiểm , nếu chị dâu ở nhà, hoặc gặp chuyện may giữa đường thì bây giờ? Trước đây là đau đầu chứ, sớm thì sớm bảo chị dâu kiểm tra cho một chút ."
Lục Trường Phong sờ đầu: "Trước đây thấy vấn đề lớn, nhịn một chút cũng qua, ai mà ngờ nghiêm trọng đến thế."
Tầm nửa buổi chiều, Chu Nam Quang dẫn theo ba đứa nhỏ đến đưa chút cháo thịt bò cho Lục Trường Phong, bảo Chu Triều Dương đút cho Lục Trường Phong ăn: "Một hồi nữa về, bố sẽ mua thêm ít thịt tối về hầm, sáng mai dậy nấu cho con món hoành thánh nước dùng thịt. Bây giờ miệng vết thương của con đang trong thời kỳ hồi phục, nhất định đảm bảo dinh dưỡng, còn nghỉ ngơi nhiều. Triều Dương, con cũng trông chừng Trường Phong, để nghỉ ngơi cho , đừng suốt ngày kéo chuyện."
Chu Triều Dương vô tội: "Con nào chứ, con luôn để nghỉ ngơi mà, là con chuyện thôi."
Chu Nam Quang liếc cô: "Người thương thì nên ngửa nghỉ ngơi, ít chuyện, ít dùng não. Như mới thể tĩnh dưỡng ."
Lục Trường Phong vì sự bảo vệ của Chu Nam Quang mà cảm thấy ấm lòng, nỡ để Chu Triều Dương mắng, vội vàng giải thích: "Bố, bố đừng Triều Dương, là tự con em chuyện mà. Trước đây con quên quá nhiều, nên hết tất cả."
Chu Triều Dương nhún vai với Chu Nam Quang: "Bố xem , cái thật sự thể trách con ."
Chu Nam Quang lên, Chu Triều Dương với ánh mắt mang theo vẻ dí dỏm, trong lòng ông thấy xót xa. Cô con gái ngốc của ông cuối cùng cũng khổ tận cam lai .
An An bò đến bên giường, tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Lục Trường Phong, cái miệng nhỏ nhắn vù vù thổi ngón tay : "An An thổi cho, thổi thổi là dượng đau nữa."
Chu Triều Dương thôi: "An An, dượng thương ở đầu mà, con thổi ngón tay?"
An An cuống quýt trèo lên giường, thổi đầu cho dượng.
Chu Nam Quang vội vàng đưa tay bắt An An xuống, đề phòng cái thứ nhỏ con nặng nhẹ mà đau Lục Trường Phong: "Sao thấy chị dâu con ?"
Chu Triều Dương cũng thấy kỳ lạ: "Từ bữa trưa đến giờ chị vẫn luôn đến, thể là hôm nay bệnh nhân đông."
An An thấy là bắt đầu tìm : "Ông nội, tìm , An An tìm ."
...
Thịnh An Ninh lúc đang ở trong văn phòng viện trưởng. Vì chuyện của Lục Trường Phong, cô tố cáo là tuân theo quy định của bệnh viện, tự ý phẫu thuật. Nếu phẫu thuật thất bại sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho bệnh viện!
--------------------