Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1128: Chị, em trở về rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh đảo mắt quanh hai cái vội vàng về nhà, Chu Triều Dương qua đây, rõ ràng cũng đang lo lắng cho Lục Trường Phong.

 

Chu Nam Quang thấy cả hai đều mang bộ dạng tâm thần bất định, bèn an ủi: "Sẽ chuyện gì , hai bọn họ cũng nhất định là nhiệm vụ nguy hiểm, hơn nữa hai năm nay môi trường trong nước hơn nhiều, nhiều chuyện xảy như ."

 

Chu Triều Dương bĩu môi: " Lục Trường Phong còn đang mất trí nhớ mà, nếu xảy chuyện, liệu còn giữ mạng cơ chứ."

 

Chu Hồng Vân vỗ Chu Triều Dương một cái: "Đừng bậy, Trường Phong trở về khôi phục trí nhớ thì . Được , đêm nay chúng ăn sủi cảo, ngày mai , các cần sống cho đấy nhé. Đừng để dọc đường thể lo lắng cho ."

 

Chu Triều Dương nũng nịu ôm lấy Chu Hồng Vân: "Cháu vẫn còn luyến tiếc cô đấy, cô ơi, cô cháu chắc chắn sẽ nhớ cô, ăn mì trộn tương đen cũng ăn vị chính tông nữa ."

 

Chu Hồng Vân lên: "Bố cháu cũng ngon mà, cháu còn mì trộn tương đen bố cháu là món mì trộn tương đen ngon nhất thế giới ?"

 

Chu Triều Dương chớp chớp mắt: "Cháu qua ? Cô nhất định là nhầm , cháu là mì trộn tương đen bố cháu và cô là món mì trộn tương đen ngon nhất thế giới."

 

Chu Hồng Vân sắp , sợ bọn nhỏ ở đây ăn ngon, bà hấp ít màn thầu, còn một đống bánh bao, đông lạnh trong tủ lạnh, kho thêm một ít thịt bò.

 

Bà dặn dò Thịnh An Ninh: "Chỗ thịt bò đều chia các miếng nhỏ để đó, mỗi sáng lấy một miếng hâm nóng cho bọn An An ăn, gần đây sữa tươi dễ hỏng, sữa giao đến mỗi ngày nhớ là uống hết trong ngày, để một đêm thể sẽ hỏng đấy."

 

Sau khi dặn dò tỉ mỉ thứ, bà vẫn lo lắng. Luôn cảm thấy khi bà , An Ninh và Chu Thời Huân bận rộn lên, Chu Nam Quang một trông nổi ba đứa trẻ, sẽ để bọn nhỏ đói.

 

bắt đầu lải nhải với Chu Nam Quang: "Nếu ông thời gian nấu cơm thì cho bọn An An ăn chút bánh mì, pha chút sữa bột."

 

Chu Nam Quang : "Bà đấy, cứ yên tâm mà , ở đây còn thể để bọn nhỏ đói ? Bà về nhà đó hãy chăm sóc Tiểu Vãn cho , nhớ kỹ lúc đứa nhỏ sinh thì gửi cái điện báo về báo bình an."

 

Bởi vì Chu Hồng Vân sắp , bữa tối cũng bàn về chủ đề ly biệt, còn chuyện của Tiểu Vãn và đứa nhỏ.

 

Nói đến đứa nhỏ, Chu Triều Dương cũng hưng phấn: "Cũng chị dâu hai sẽ sinh con trai con gái, đặt tên là cái gì nhỉ."

 

Chu Hồng Vân lên: "Cháu còn lo lắng con của hai cháu tên là gì, hai và chị dâu hai của cháu nhất định sớm đặt tên xong . Trái là cháu, cũng nên sớm cùng Lục Trường Phong một đứa con , tuy rằng nhớ , nhưng hai hiện tại tình cảm cũng tệ, đợi một đứa con, tình cảm sẽ ngày càng hơn, nhớ cũng quan trọng đến thế."

 

sớm chuyện , hai rõ ràng kết hôn, giờ vẫn như mới quen , ở cùng , lúc Lục Trường Phong ở đây cũng chỉ đưa đón Triều Dương tan tầm. Nói là đang bồi dưỡng tình cảm, nhưng cứ thế thì đến bao giờ mới bồi dưỡng xong?

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chu Hồng Vân ở một bên sốt ruột c.h.ế.t .

 

Chu Triều Dương đỏ mặt: "Chúng cháu vội, vẫn vội."

 

Chu Hồng Vân nghiêm túc: "Sao thể vội, cháu bao tuổi ? Cháu xem chị dâu cháu hơn cháu hai tuổi thôi, bọn An An đều hơn bốn tuổi , còn cháu thì ? cho cháu , nữ hài t.ử nếu sinh con muộn sẽ cho thể ."

 

Chu Triều Dương bất đắc dĩ gãi đầu: "Cô ơi, cô thì cháu sẽ tranh thủ."

 

Chu Hồng Vân lúc mới hài lòng: "Nên như chứ, sẽ tới chăm sóc cháu ở cữ."

 

Chu Triều Dương ôm Chu Hồng Vân nũng nịu: "Cô ơi, cô thật , cháu đều nỡ để cô ."

 

Chu Hồng Vân liếc mắt một cái: "Vậy nhé?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1128-chi-em-tro-ve-roi.html.]

 

Chu Triều Dương vội vàng : "Thế , cô vẫn nên trở về , chị dâu hai của cháu bây giờ cần cô hơn."

 

Sáng sớm ngày hôm , Chu Nam Quang đưa Chu Hồng Vân ga tàu hỏa. Lúc An An mới phản ứng là cô bậc sắp , hơn nữa sẽ giống như Mặc Mặc, một chuyến là lâu. Con bé ôm c.h.ặ.t lấy chân Chu Hồng Vân, cho bà , cái miệng nhỏ nhắn còn rêu rao: "Cô bậc đừng , ở chơi với An An. An An cô bậc cơ."

 

Hôm qua Thịnh An Ninh còn thắc mắc, Chu Hồng Vân sắp mà An An và Chu Chu chẳng phản ứng gì cả, chúng thích cô bậc nhất ? Sao dửng dưng như ?

 

Giờ mới thấy, hóa đó tiểu nha đầu căn bản kịp phản ứng, giờ thấy Chu Hồng Vân xách túi lớn túi nhỏ hành lý rời mới hiểu chuyện gì.

 

An An , Chu Hồng Vân cũng kìm mà đỏ hoe mắt. Một bên bà yên tâm về Mộ Tiểu Vãn sắp sinh con, một bên nỡ rời xa ba đứa nhỏ do một tay chăm bẵm từ bé.

 

Bà cúi bế An An lên, mắt đỏ hoe: "An An , qua một thời gian nữa cô bậc sẽ trở về. Cô bậc về xem em bé nhà Nhị Thúc Nhị Thẩm, đến lúc đó sẽ trở về ?"

 

An An giờ còn là đứa trẻ hai ba tuổi dễ lừa như , con bé dụi mắt : "Cô bậc lừa , chắc chắn sẽ giống như Phong Tranh, bao giờ trở về nữa, cũng giống như Mặc Mặc, về thật lâu thật lâu."

 

Thịnh An Ninh ở một bên chút kinh ngạc, ngờ An An nhắc đến Ôn Tranh, cô còn tưởng con bé sớm quên trai nhỏ chứ.

 

nhắc mới nhớ, họ cũng mất liên lạc với Ôn Tranh. Dì của Ôn Tranh đưa , là sẽ thường xuyên liên lạc, nhưng cũng chỉ hai tháng đầu khi hai phong thư, đó thư sang thì còn hồi âm nữa. Không là dì của Ôn Tranh công việc bận quá, chuyển nhà đổi địa chỉ mà đột nhiên mất liên lạc luôn.

 

Chu Hồng Vân An An cho lòng đau như cắt, bà vỗ vỗ lưng dỗ dành con bé: "An An của chúng ngoan nhất, cô bậc chắc chắn lừa cháu, đến lúc đó chắc chắn sẽ về thăm An An mà."

 

Nếu nữa thì sẽ kịp thời gian, Thịnh An Ninh bế lấy An An. Trong tiếng xé lòng của con bé, Chu Nam Quang và Chu Hồng Vân rời .

 

Thịnh An Ninh mặc kệ dỗ dành thế nào, An An vẫn cứ lóc om sòm, trái Chu Chu và Mặc Mặc yên lặng, hai đứa ở một bên .

 

Vì ở nhà ai trông trẻ, Thịnh An Ninh xin nghỉ nửa ngày ở nhà, đợi mãi đến khi An An mệt, và cũng nhận rằng dù thế nào thì cô bậc cũng vẫn , con bé mới dần bình tĩnh .

 

Nó ngoan ngoãn tựa lòng , thỉnh thoảng nấc lên khe khẽ.

 

Đến giữa trưa, Chu Triều Dương còn ghé qua một chuyến vì sợ Chu Nam Quang giữa trưa kịp về, Thịnh An Ninh một trông bọn nhỏ sẽ nấu cơm . Không ngờ cửa thấy bốn con đang ăn mì.

 

An An xì xụp húp mì, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nhăn nhó.

 

Chu Triều Dương tới xoa xoa cái đầu nhỏ của An An: "Sao đến nông nỗi ?"

 

Thịnh An Ninh đau đầu: "Con bé chê nấu ăn ngon, nấu mì ngon bằng cô bậc , cứ nhặng xị chịu ăn, mới dỗ xong đấy."

 

Chu Triều Dương nhịn mà ha ha rộ lên: "Em thấy An An dối , chị nấu tuy khó ăn, nhưng chắc chắn là ngon bằng cô bậc , đúng ?"

 

Chưa đợi An An gật đầu, cửa nhà đẩy , Lục Trường Phong sải bước , chằm chằm Chu Triều Dương gọi một tiếng: "Chị."

 

Ngay đó, đổ rầm, thẳng cẳng xuống đất...

 

--------------------

 

 

Loading...