Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1125: Án mạng núi rừng
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Mặc ở tại chỗ đợi bố, Thịnh An Ninh chỉ thể lưu bám trụ cùng Mặc Mặc, thuận tiện trải ga giường , một hồi mệt mỏi thể ở nghỉ ngơi.
Chu Triều Dương khả năng động thủ mạnh, bắt đầu thu dọn chuẩn dựng lều và bắc bếp lò đơn giản, còn khoe khoang với Thịnh An Ninh: “Em vẫn là lợi hại đấy, lúc em huấn luyện, sinh tồn dã ngoại chính là sở trường của em. Lúc đó chỉ phát cho chúng em một ít bột tiểu mễ và một chút lương khô, còn bộ dựa tự tìm đồ ăn, cứ như mà sinh tồn ở dã ngoại nửa tháng đấy.”
“Lúc nhiều đều kiên trì nổi, em kiên trì . Em từng bắt rắn, còn bắt cả loại sâu béo đất nữa...”
Chung Nguyên chê bai mà nhếch miệng: “Mình chỉ thôi thấy sợ , Triều Dương, thật là lợi hại.”
Chu Triều Dương đắc ý: “Thế là gì, lúc đó chỉ nghĩ thể sống sót là thể kiên trì tiếp, thể nhận thua .”
Thịnh An Ninh đến đó, đột nhiên hỏi một câu: “Lúc , em thầm thích Lục Trường Phong ?”
Chu Triều Dương thế mà đỏ mặt, nũng tới ôm cánh tay Thịnh An Ninh: “Chị dâu, tuy rằng chuyện là sự thật, nhưng chị cũng thể như chứ, em cũng cần thể diện mà.”
Thịnh An Ninh hừ một tiếng: “ , khẳng định là như , nếu em thể kiên trì ? Lúc đó nghĩ lợi hại một chút, là thể cùng Lục Trường Phong sóng vai tác chiến, đó liền thể chú ý tới em, thích em .”
Chu Triều Dương phồng má, lắc lắc cánh tay Thịnh An Ninh: “Chị dâu, chị đúng nha, hôm nay chị thật là đúng, cứ chuyên tìm chỗ đau của em mà thế, cả bắt nạt chị ?”
Thịnh An Ninh phì : “Không , chính là đột nhiên nghĩ đến thôi, còn nữa, năng lực sinh tồn dã ngoại của Lục Trường Phong cũng đặc biệt lợi hại ?”
Chu Triều Dương trợn mắt: “Đó là đương nhiên , đừng Lục Trường Phong, cả cả em, còn Tống Tu Ngôn nữa, ba bọn họ ném dã ngoại, mang theo ăn uống, họ tùy tiện sinh tồn một tháng cũng .”
Thịnh An Ninh ba tới bìa rừng, tách , núi từ ba hướng.
Thoáng chốc dường như đoán điều gì đó.
An An và Chu Chu đuổi theo mấy con dê nhỏ, ở bãi cỏ chạy nhảy một trận, kéo Chu Hồng Vân và Chu Nam Quang tìm châu chấu cỏ, chơi đến mức mồ hôi đầy đầu mới kéo trở về uống nước.
An An vui vẻ thôi, ôm bình nước nhỏ uống nước, vui vẻ : “Mẹ ơi, ơi, thật là quá vui luôn, buổi tối chúng về, cứ chơi mãi ạ.”
Thịnh An Ninh dở dở : “Buổi tối về nhà, con sợ thảo nguyên sói ? Sói tới một cái , ai nha An An trông trắng trẻo mềm mại thế , là thấy ngon, đó ‘ uôm’ một cái, ăn An An bụng luôn.”
Vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính thịt của An An để dọa cô bé.
An An ôm lấy cánh tay nhỏ, tơ hào sợ hãi, trong mắt còn đầy vẻ tự tin: “An An mới sợ , bố mang theo s.ú.n.g, ‘biu’ một cái là thể b.ắ.n c.h.ế.t sói.”
Thịnh An Ninh tưởng An An đang lung tung: “Bố mang theo , An An lung tung nhé.”
An An lập tức lắc lắc cái đầu nhỏ: “Có mang mà, mang mà, An An thấy. Bố còn hiệu cho An An suỵt suỵt, bảo An An giữ bí mật đó.”
Nha đầu xong còn ngẩng cái cằm nhỏ lên, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
Thịnh An Ninh im lặng một chút, xem suy đoán của là đúng, Chu Thời Huân bọn họ chỉ đơn thuần là đến dã ngoại, mà còn mang theo nhiệm vụ khác.
An An nghỉ ngơi một hồi, kéo Chu Chu bắt châu chấu, Chu Hồng Vân và Chu Nam Quang liền theo sát phía , sợ hai đứa nhỏ côn trùng rắn trong bụi cỏ c.ắ.n.
Chu Triều Dương dựng xong lều, tìm một đá tới xếp thành một cái bếp lò đơn giản, còn khoe với Thịnh An Ninh về kỹ thuật của : “Một lát nữa, chúng còn thể nướng một ít khoai tây ở bên trong, đợi đến tối, chúng còn thể đốt một đống lửa trại ở đây, thảo nguyên buổi tối là vui nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1125-an-mang-nui-rung.html.]
Chung Nguyên cũng hứng thú: “Tốt quá quá, buổi tối thể thấy tiếng sói hú, còn bao giờ.”
Thịnh An Ninh bất kỳ ý kiến gì, lúc nào trở về thì cứ xem Chu Thời Huân và bọn họ sắp xếp thế nào.
Lại qua nửa giờ nữa, Chu Thời Huân mang theo một bó củi về , tiếp theo là Tống Tu Ngôn và Lục Trường Phong, sắc mặt ba bình thường, cũng gì bất thường xảy .
Mọi đều ở đây, Thịnh An Ninh cũng tiện hỏi, cùng bận rộn bắt đầu chuẩn cơm trưa.
Ngay lúc thịt trong nồi treo tỏa hương thơm bốn phía, An An đang chảy nước miếng, mắt trông mong một bên chờ đợi, thì thấy thét t.h.ả.m một tiếng, tiếp đó thấy từ trong núi rừng chạy , là một thanh niên mặc áo sơ mi hoa, lăn lộn bò lết, giọng biến cả tông điệu lao xuống.
Lục Trường Phong liếc mắt Chu Thời Huân một cái, cùng Tống Tu Ngôn đuổi theo, chặn thanh niên đang chạy nhanh .
Thanh niên thấy tới, chỉ tay núi rừng, kinh khủng : "Có ma, bên trong ma, một nữ quỷ."
Vừa định chạy, liền Tống Tu Ngôn chặn ngang kéo , mà Lục Trường Phong chạy trong núi rừng.
Tống Tu Ngôn siết c.h.ặ.t cổ tay thanh niên: "Chỉ một ?"
Thanh niên lắc đầu một cái, như là nghĩ đến cái gì, vội vàng lắc đầu: ", chính là một tới, tự tới, lên núi bắt thỏ, kết quả liền thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ, thật là đáng sợ."
Nói xong liền thoát khỏi tay Tống Tu Ngôn, thầm nghĩ nhanh ch.óng trốn khỏi nơi .
Tay Tống Tu Ngôn như cái kìm, siết c.h.ặ.t lấy tay thanh niên: "Cậu chạy cái gì? Có chúng ở đây, còn sợ cái gì? Đợi chút ."
Thanh niên bối rối cực kỳ, chân đều đang phát run, thấy phía Tống Tu Ngôn xa còn Chu Thời Huân, cùng với đàn ông chạy núi rừng, một so với một đều dễ chọc.
Trong lúc hoảng loạn gì, răng bắt đầu đ.á.n.h cầm cập theo bản năng.
Lục Trường Phong nhanh từ trong núi rừng chạy , liếc mắt thanh niên, đó với Tống Tu Ngôn: "Có một khối t.h.i t.h.ể nữ, còn ấm, chắc là mới c.h.ế.t."
Điều khiến nghi hoặc là, lúc nãy khi ngang qua đó, vẫn bất kỳ ai, càng đừng đến t.h.i t.h.ể.
Thanh niên chân mềm nhũn, đặt m.ô.n.g đất: "Không , , liên quan đến , g.i.ế.c, cũng là liền thấy."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Sắc mặt trắng bệch, rõ ràng cũng là sợ đến nhẹ.
Tống Tu Ngôn kéo một cái, kéo dậy, cau mày ngữ khí nghiêm lệ: "Nếu , chạy cái gì? Cậu sợ cái gì? Người c.h.ế.t đó quen ?"
Một câu , trực tiếp dọa thanh niên oa oa lên: "Quen, quen, chúng hẹn tới đây chơi, cô tới , ..."
Bởi vì sợ hãi, năng lộn xộn, sợ đến phát run, càng đang cái gì.
Lục Trường Phong liếc Chu Thời Huân một cái, Chu Thời Huân tới, sơ qua về t.h.i t.h.ể nữ trong núi rừng một chút, đó hỏi ý kiến : "Hung thủ chắc là xa, bất quá núi rừng quá lớn, trốn trong rừng cũng dễ tìm."
--------------------